NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 47

lời chưa muốn nói ra.

Chẳng lẽ anh ta ngờ rằng Văn Quang là hung thủ? Nhưng tại sao lại

như thế? Hay là giữa Thi Di và Văn Quang có chuyện gì đó? Có phải mọi
ngày mình quá đơn giản, không để ý quan sát các chi tiết? Điều này cũng có
thể giải thích tại sao Thi Di lại giấu mình việc cô ấy đến khu nhà giải phẫu.
Tuy nhiên, Quan Kiện dù nghĩ nát óc cũng không nhớ ra một chi tiết nào
chứng tỏ Thi Di và Văn Quang đã có tình ý với nhau. Hay là, Văn Quang
yêu đơn phương, không thể có được Thi Di nên nảy ra ý đồ giết chóc? Và,
sau đó đã bỏ trốn! Nhưng nếu Quang không phải là hung thủ thì rất có thể
Quang lại là một người bị hại. Một loạt ý nghĩ chồng chéo đan xen khiến
Quan Kiện mồ hôi vã ra như tắm!

* * *

Cảnh sát đã dốc sức tìm kiếm khắp nơi song vẫn không thấy dấu vết

của Chử Văn Quang.

Cha mẹ Văn Quang ở tỉnh xa cũng đã về đây, rất lo âu, đợi tin của cảnh

sát.

* * *

Chủ nhật, Quan Kiện phải trực ca đêm. Anh ra khỏi nhà đi đến Bệnh

viện trực thuộc số 1 nơi anh thực tập. Khi vừa đến cổng bệnh viện thì anh lại
nhìn thấy “chúng”, và lại thấy tuyến hành lang hun hút tối âm u.

- Anh có nhìn rõ không? Người bị hại tiếp theo sẽ là ai? – Cảnh sát

Trần lo lắng hỏi Quan Kiện qua di động.

- Tôi chỉ thấy lướt qua… tôi nhìn không rõ. Nhưng ít ra có thể thấy là

Văn Quang chưa gặp nguy hiểm gì. Chúng ta nên tranh thủ… thời gian
không còn nhiều… – Quan Kiện thầm nghĩ: “Phải đi đâu tìm cho ra tuyến
hành lang dài dài ấy? Đó là khả năng duy nhất để ngăn chặn bi kịch”.

- Anh đang ở đâu?

- Ở cổng Bệnh viện trực thuộc số 1.

- Cứ đứng đó, tôi sẽ đến ngay! Nhớ là đừng tùy tiện chạy đi đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.