NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 6

1

C

ánh cửa đen dày nặng nề bị đẩy ra một cách khó khăn, một thiếu niên mặt

mày nhợt nhạt ngập ngừng bước vào. Không ai có thể tin một người nhỏ bé
như thế lại đẩy nổi cánh cửa dày nặng, càng khó hiểu hơn là tại sao cậu ta lại
đơn độc bước vào cái thế giới tối tăm mịt mùng này?

May sao trong này bỗng hơi sáng lên, nhưng cũng chỉ đủ cho cậu lờ mờ

nhìn thấy khung cảnh bên trong. Phía trước là một hành lang hun hút dường
như vô tận, hai bên có một số căn phòng. Cậu cố mở to mắt để nhìn, nhưng
cũng chẳng thấy rõ được những đồ đạc bày biện cũng như không biết liệu
trong phòng có người hay không. Tuy nhiên cậu có thể khẳng định trong đó
không chỉ có người mà đó còn là những con người đáng sợ vì cậu đã thấy
những ánh mắt đầy ai oán đang nhìn.

Mỗi căn phòng đều có những ánh mắt ai oán như thế.

Cậu chầm chậm bước về phía trước, rất gượng gạo, hình như chỉ là vì

hoàn thành một sứ mệnh. Những ánh mắt oán hờn tia ra từ các căn phòng,
nhìn theo và thiêu đốt cậu. Nỗi hoang mang sợ hãi bao phủ khuôn mặt tái
nhợt của cậu. Cậu là người hiền lành, vô tội, không làm cho bất kỳ ai phải
tức giận. Nhưng tại sao những ánh mắt này cứ như châm vào làn da và con
tim non trẻ của cậu chẳng khác gì con ong vò vẽ ở trong khu rừng sinh thái
mới trồng ở ngoại ô năm ngoái?

Bất hạnh hơn nữa là cậu bắt đầu nghe thấy những tiếng râm ran rất quái

dị. Hình như là tiếng người, nhưng lại hơi giống tiếng nước chảy róc rách.

Cậu định dừng bước thậm chí định quay ra, nhưng có một âm thanh đã

át đi mọi tạp âm hỗn loạn kia, rất hiền hòa và kiên định nói với cậu: “Hãy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.