NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 116

rúm người lại vì đau hay trước sự biến dạng xấu xí, nhưng
những người phụ nữ mà tôi lớn lên cùng đã bị y học hút hồn rồi.

“Nào, cởi đồ nó ra” - Florence ra lệnh đồng thời lùi lại nơi cửa
phòng ngủ và mở ra.

“Con sẽ đi tìm Dotty” - Jessie nói. Dotty là y sĩ có chứng chỉ.

Neal không muốn mẹ cởi đồ cho mình, còn mẹ hắn thì nghĩ
chúng tôi hậu đậu nên cứ đẩy chúng tôi ra. Trước khi chuyện
này có thể xảy ra, Jessie đang ở trong phòng ngủ cùng Dorothy.
Tôi không biết làm cách nào mà một y sĩ có thể mặc đồng phục
nhanh đến vậy, nhưng tôi có thể nghe tiếng sột soạt của vải hồ
cứng khi cô ta đi qua cửa. Khi Neal nghe tiếng vải hồ, hắn thôi
vặn vẹo người để thoát khỏi chúng tôi. Dorothy thấp người và
đầy uy lực, còn Jessie và mẹ cô ấy thì cao và gầy, nhưng rất khỏe.
Tôi và Paul đứng bên giường tự hỏi tại sao chúng tôi đã không
thể cởi được quần áo của hắn ra. Chẳng bao lâu, gã anh vợ của
tôi đã trở thành một cái xác đỏ lựng nằm trên cái khăn trải
giường màu trắng.

Hầu như cũng ngay lúc đó, tôi và Paul, những người đã nắm cả
thế giới trong tay khi cầm cái cần câu một trăm hai mươi tám
gram, không hề mảy may được phục vụ. Chúng tôi bị vứt sang
một bên như thể chúng tôi không có khả năng nấu nước hay tìm
băng gạc hoặc đem vào nếu chúng tôi tìm thấy.

Lần đầu tiên Jessie đi qua ngang mặt tôi, cô ta nói toạc móng
heo: “Tránh đường”. Tôi biết trước đây, vợ tôi không thích tôi
nói với cô ta như vậy.

Theo phản ứng hóa học, tôi và Paul lùi lại phía cửa phòng ngủ,
nhưng em tôi đến đó trước và dợm bước ra quán Dùi Cui để làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.