NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 120

chạy qua thị trấn với một ôm đầy quần áo không?”.

“Có thấy từ xa” - Tôi trả lời.

Jessie lại hỏi: “Hãy cho em biết nếu anh của em trở về nhà vào
mùa hè tới, anh có cố gắng giúp anh ấy vì em không?”

Mất một lúc lâu, cuối cùng tôi mới đáp: “Anh sẽ cố”.

Sau đó vợ tôi cho biết: “Anh ấy sẽ không trở về đâu” và cô nói
thêm: “Hãy nói cho em biết, tại sao những người muốn được
giúp đỡ lại khá hơn nếu không được giúp - ít nhất là không tệ
hơn. Thật ra, đó chính là sự thật, không tệ hơn. Người ta nhận
tất cả sự giúp đỡ họ có thể kiếm được, và vẫn trở lại y như cũ”.

“Trừ khi họ bị bỏng nắng” - Tôi tiếp lời.

“Chẳng có gì khác cả”.

“Hãy nghe anh nói này” - Tôi nói như một lời đề nghị - “nếu anh
trai em trở về vào mùa hè tới, cả hai chúng ta sẽ cố giúp anh ấy
nhé”.

“Nếu anh ấy trở về” - Vợ tôi gật đầu. Tôi nghĩ mình đã trông thấy
những giọt nước mắt trong mắt Jessie, nhưng tôi đã lầm. Trong
suốt cuộc đời, tôi chưa bao giờ thấy vợ mình khóc. Và Neal cũng
chẳng bao giờ trở lại.

Không làm mất thời gian của nhau nữa, hai chúng tôi nói hầu
như cùng lúc: “Đừng bao giờ xa cách nhau”. Và chúng tôi đã
không bao giờ xa cách, cho đến khi cái chết của cô ấy đã chia lìa
đôi lứa.

Jessie nói: “Tránh đường”. Chỉ đến lần này cô ấy mới cười sau
khi vừa dứt tiếng. Sau đó, vợ tôi bắt đầu đóng cửa ngay trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.