NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 121

mũi tôi. Khi khung cửa chỉ còn một khe hẹp, chúng tôi hôn
nhau, và với một mắt, tôi cố nhìn xung quanh cô ấy. Họ bôi mỡ
cho gã anh vợ tôi từ đầu đến chân như một cái bắp ngô nướng.
Họ đã chuẩn bị đủ lượng băng gạc để bắt đầu quấn quanh hắn
như một xác ướp.

Tôi ra quán Dùi Cui uống một ly với Paul, rồi thêm một ly nữa.
Em trai tôi giành trả tiền và đòi trở về Blackfoot ngay trong đêm
đó. Nó nói: “Em xin nghỉ phép mấy ngày, vì thế, em vẫn còn một
ngày phép”. Sau đó, nó nài nỉ tôi đi về đường Missoula và ở lại
với cha mẹ một đêm. Nó bảo: “Có thể chúng ta thuyết phục được
ông già đi câu cùng vào ngày mai”. Sau đó nó đòi lái xe.

Vị trí thông thường của chúng tôi đã bị đảo ngược, và tôi là
người anh phải dùng đến câu cá vì tác dụng chữa lành vết
thương lòng của dòng nước mát. Nó biết tôi bị đổ lỗi vì chuyện
của Neal, và nó hẳn có thể nghĩ rằng cuộc hôn nhân của tôi đang
rạn nứt. Nó đã nghe tôi bị vợ gọi là thằng khốn, và nó đã đi khỏi
nhà khi tôi và ba người phụ nữ Scotland công khai bày tỏ tình
cảm thương yêu với nhau, mặc dù văn hóa Scotland hạn chế thể
hiện tình cảm. Thật ra, tôi đang lâng lâng vì tình yêu và vài lần
đã cười phá lên mà chỉ có thể giải thích là vì hạnh phúc, nhưng
Paul có thể đã nghĩ là tôi đang cố tỏ ra can đảm trước một sự xáo
trộn của cuộc đời. Tôi không thật sự hiểu em trai nghĩ gì, nhưng
nó dịu dàng với tôi như tôi vẫn thường cố đối xử với nó.

Trên đường đi, nó bảo với tôi: “Mẹ cũng sẽ rất mừng khi gặp
chúng ta. Nhưng mẹ sẽ hết hồn khi chúng ta xuất hiện mà
không báo trước, vì thế, chúng ta hãy dừng tại Lincoln để gọi
điện về nhà”.

“Em gọi mẹ đi. Mẹ thích nghe giọng em”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.