NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 123

dần xa cách họ và dù gì thì họ cũng chưa bao giờ hiểu rõ. Paul
phải kể cho họ nghe hết chuyện này đến chuyện khác, mặc dù
họ không tán thành một số chuyện. Họ ngồi quanh bàn rất lâu.
Khi chúng tôi bắt đầu đứng dậy, tôi nói với cha: “Chúng con sẽ
rất vui nếu cha đi câu với chúng con vào ngày mai”.

“Ồ”- Cha tôi nói và ngồi lại xuống ghế, máy móc mở cái khăn ăn
của ông ra và hỏi: “Paul, con có chắc là muốn cha đi cùng
không? Cha cũng không còn câu được ở một vài vũng trong số
các vũng lớn. Cha không còn lội nước được nữa”.

Paul đáp: “Chắc chắn là con muốn cha đi cùng. Chừng nào cha
còn có thể đến gần lũ cá thì cha còn có thể câu được chúng”.

Đối với cha tôi, mệnh lệnh cao nhất là làm bất cứ điều gì con cái
muốn ông làm, đặc biệt là câu cá. Vị mục sư là cha chúng tôi
trông như thể vừa được giáo đoàn yêu cầu quay trở lại để giảng
lại buổi chia tay.

Đã quá giờ đi ngủ của cha mẹ, tôi và Paul cũng đã có một ngày
dài, vì thế tôi nghĩ mình sẽ rửa chén giúp mẹ rồi sau đó chúng
tôi sẽ đi ngủ. Nhưng tôi thật sự biết rằng mọi thứ sẽ không đơn
giản như vậy, và cha mẹ chúng tôi cũng biết thế. Ngay sau khi
ăn một lúc, Paul duỗi chân duỗi tay và nói: “Em nghĩ em nên ra
thị trấn thăm mấy đứa bạn cũ. Em sẽ không về khuya quá,
nhưng đừng thức chờ em”.

Tôi giúp mẹ rửa chén. Mặc dù chỉ có một người đi khỏi nhưng
không khí im ắng hẳn. Paul đã nán lại đủ lâu sau bữa tối để
chúng tôi nghĩ rằng nó sẽ vui lòng trải qua một buổi tối ở nhà.
Chúng tôi ai cũng biết vài đứa bạn của nó, và tất cả chúng tôi
đều biết đứa bạn mà nó rất quý, thằng ấy to lớn, dễ tính và dễ
thương đối với chúng tôi, đặc biệt là với mẹ của chúng tôi. Nó
vừa ra tù lần thứ hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.