NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 127

cũng bải hoải sau một đêm say xỉn - sau vài giờ câu thì cơn mệt
cũng tiêu tan, chỉ còn lại sự háo nước, mặc dù anh ta đứng cả
ngày ở dưới nước.

Chẳng biết sao chúng tôi không thể khởi đầu suôn sẻ vào buổi
sáng hôm đó. Sau khi tôi và Paul ra riêng, cha chúng tôi đã cất
đồ câu đi, có lẽ ông nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ sử dụng lại
nữa, vì thế bây giờ ông không nhớ nổi mình đã để ở đâu. Mẹ
chúng tôi phải đi tìm gần như mọi thứ cho ông. Bà chẳng biết gì
về câu cá và đồ câu, nhưng bà biết cách tìm đồ đạc, ngay cả khi
chẳng biết hình dáng chúng thế nào.

Paul, người thường làm mọi người lo lắng vì nôn nóng lao
xuống dòng nước, liên tục bảo cha: “Cha đừng lo. Trời đã mát
hơn. Hôm nay chúng ta sẽ vớ bở. Cha đừng lo”. Thế nhưng cha
tôi, người mà em trai tôi đã thừa hưởng dòng máu nóng đối với
chuyện câu cá, lại nhìn tôi, rõ ràng là căm ghét chính mình vì
già nua và vì không thể giữ bình tĩnh.

Mẹ tôi phải chạy từ dưới tầng hầm lên đến tầng sát mái và lục lọi
hầu hết các rương tủ ở tất cả các tầng để tìm cái giỏ câu, cùng
lúc chuẩn bị bữa trưa cho ba người đàn ông, mà mỗi người lại
muốn ăn một loại bánh kẹp khác nhau. Sau khi đã tống tiễn
chúng tôi lên xe, bà kiểm tra từng cánh cửa xe để đảm bảo
không ai có thể rơi ra khỏi xe. Sau đó bà lau bàn tay vào tạp dề,
mặc dù tay bà không ướt, và nói “Cám ơn Chúa” khi chúng tôi lái
xe đi.

Tôi cầm lái, và tôi biết từ trước khi khởi hành là chúng tôi sẽ đi
đâu. Chúng tôi không thể đi xa đến sông Blackfoot, bởi vì chúng
tôi khởi hành trễ, mà phải là một quãng nước có hai hay ba cái
vũng sâu cho Paul và tôi, cũng như một cái vũng nhiều cá và bờ
không quá dốc để cha chúng tôi có thể leo xuống. Cũng vì ông
không thể lội nước nên vùng nước câu tốt phải nằm ở phía bờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.