NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 135

nó. Tôi nhìn lên vừa kịp lúc thấy một viên đá cuội cỡ vừa từ trên
trời rơi xuống và tôi không kịp né mình để tránh nước văng
khắp người.

Paul đã bỏ mũ ra và dứ nắm đấm về phía tôi. Tôi biết nó đã câu
hết đám mồi giả dắt trên dải mũ trước khi ném đá tôi. Tôi dứ
nắm đấm đáp trả lại nó, rồi lội vào bờ, ở đó, cái giỏ cá của tôi vẫn
đang quẫy đùng đùng. Trong suốt cuộc đời của mình, tôi chỉ
dùng giải pháp ném đá vài lần, đó là trước đây. Tôi cảm thấy mỹ
mãn hơn bao giờ hết.

Tôi chẳng phiền lòng là Paul đã phá cái vũng trước khi tôi thu
hoạch đầy cái giỏ câu, bởi vì còn một vũng lớn nằm giữa chúng
tôi và cha. Cái vũng tôi vừa câu hầu như ngập nắng, mặc dù trời
đã trở nên mát hơn, nhưng nó vẫn ấm nên cái vũng phía trước
nằm trong bóng râm sẽ thậm chí còn tốt hơn và tôi sẽ không
gặp rắc rối gì với việc hoàn thành công việc bằng một con Bọ
Bunyan số 2 - Bọ đá vàng.

Tôi và Paul đi gần hết chiều dài của cái vũng đầu tiên thì chúng
tôi có thể nghe tiếng nhau hét vọng qua sông. Tôi biết Paul ghét
hét vọng sang như thế: “Chúng nó ăn mồi gì?”. Những từ cuối
“ăn mồi gì” vọng qua sông và làm tôi hài lòng.

Khi tiếng vọng đã tắt, tôi hét lên đáp lại: “Bọ đá vàng”. Những từ
ấy vang vọng mãi cho đến khi chúng chìm vào tiếng của dòng
sông. Paul liên tục quay chiếc mũ vòng vòng trong tay.

Tôi có lẽ đã bắt đầu hơi xấu hổ về bản thân. “Anh câu bằng Bọ
Bunyan. Em có con nào không?”. “Không” - Nó hét trước khi hai
từ “nào không” kịp vang vọng. Sau đó, các âm “nào không” và
“không” giao thoa khi vọng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.