NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 30

Lúc đó, không chỉ mỗi người chúng tôi nghĩ rằng Paul cứng rắn,
mà nó cũng biết rằng chúng tôi cùng nghĩ về nó như vậy. Paul
biết rằng tôi đã làm đốc công của một đội chữa cháy rừng và nếu
nó làm dưới quyền tôi mà say xỉn khi làm việc, giống như khi nó
làm phóng viên, thì tôi sẽ gọi nó về trại và đuổi thẳng cổ. Tôi
biết rằng cơ hội để nó trở thành lính cứu hỏa cũng thấp như việc
ăn cháo bột yến mạch vậy.

Chúng tôi có chung một triết lý về ẩu đả đường phố là nếu có vẻ
như không tránh nổi thì “tiên hạ thủ vi cường”. Chúng tôi đều
nghĩ rằng đa số bọn khốn không cứng rắn như chúng huênh
hoang - ngay cả những đứa dáng vẻ lẫn giọng điệu đều có vẻ
“đầu gấu”. Nếu đột nhiên chúng cảm thấy vài cái răng rơi ra,
chúng sẽ xoa miệng, nhìn đám máu trên tay rồi đề nghị đãi mọi
người một chầu rượu để dàn hòa. Theo lời em tôi thì: “Ngay cả
nếu chúng vẫn còn thích đánh nhau thì anh đã giành ưu thế lớn
khi cuộc đấu bắt đầu”.

Chỉ có một điều không ổn với triết lý này - nó chỉ đúng về mặt
thống kê. Đôi khi bạn lao vào một gã cũng thích đánh nhau như
bạn nhưng lại thiện chiến hơn. Nếu bạn đánh gãy vài cái răng
của hắn trước, hắn có thể sẽ cố đánh bạn chết tươi.

Tôi cho rằng mình và em trai sẽ không tránh khỏi một cuộc ẩu
đả nguy hiểm mà cũng có thể là cuộc đấu cuối cùng. Với triết lý
về ẩu đả của chúng tôi thì cuộc đấu đó sẽ giống như bài ca xung
trận, khủng khiếp và chớp nhoáng. Có vài đoạn của nó tôi không
nhìn thấy. Tôi không nhìn thấy mẹ tôi bước ra giữa cố can hai
đứa. Bà thấp người và phải đeo kính, và ngay cả có kính cũng
không nhìn thấy rõ. Bà chưa bao giờ chứng kiến một trận đánh
nhau và cũng không có khái niệm người ta có thể bị thương
nặng đến thế nào khi bị cuốn vào cuộc đấu. Và thế là bà bước ra
chắn giữa hai đứa con trai. Thứ đầu tiên của bà mà tôi nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.