NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 31

là cái đỉnh đầu, mái tóc xám vấn thành búi lớn với một cái lược
lớn bên trong; nhưng điều đáng chú ý nhất là đầu bà ở quá gần
Paul đến nỗi tôi không có chỗ trống để đấm thằng em. Sau đó,
tôi không còn nhìn thấy bà nữa.

Trận đấu dường như kết thúc ngay lập tức. Bà nằm trên sàn nhà,
giữa chúng tôi. Sau đó thì cả hai bắt đầu khóc và đánh nhau như
điên dại, đứa nào cũng thét lên: “Đồ chó đẻ, mày đã đánh chết
mẹ tao rồi”.

Mẹ tôi gượng dậy. Vì mất kính nên không nhìn thấy gì, bà lảo
đảo đi lòng vòng giữa hai chúng tôi, nói mà không biết đang nói
với đứa nào: “Không, không phải tại con đâu. Tại mẹ trượt chân
ngã thôi”.

Đó là lần duy nhất chúng tôi đánh nhau.

Có lẽ chúng tôi luôn luôn tự hỏi trong hai đứa thì đứa nào cứng
rắn hơn, nhưng nếu những câu hỏi thời niên thiếu không được
trả lời đúng lúc trước một thời điểm nhất định thì sẽ không bao
giờ có thể hỏi lại nữa. Vì thế, chúng tôi trở nên tử tế với nhau,
theo như lời răn ghi trên tường. Chúng tôi cảm thấy các khu
rừng và dòng sông cũng tử tế hơn khi hai đứa ở bên nhau.

Quả tình là chúng tôi không hay câu cá cùng nhau nữa. Giờ đây,
chúng tôi đều đã bước sang tuổi ba mươi, và từ nay về sau, “giờ
đây” có nghĩa là mùa hè năm 1937. Cha tôi đã về hưu và cha mẹ
giờ sống ở quê nhà Missoula, còn Paul hiện là phóng viên ở
Helena, thủ phủ bang. Tôi đã “ra riêng và cưới vợ”, nói theo cách
của em tôi về sự kiện này trong cuộc đời tôi. Hiện tại, tôi đang
sống cùng gia đình vợ ở một làng nhỏ tại Wolf Creek. Tuy nhiên,
Wolf Creek chỉ cách Helena có sáu mươi lăm cây số nên thỉnh
thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau, có nghĩa là đôi khi vẫn đi câu cá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.