NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 33

Tôi không chắc Paul có định mua rượu không, nhưng thật ra nó
đã uống rồi.

Chúng tôi đứng nhìn nhau, không thích những gì đang xảy ra
nhưng cảnh giác để không sa quá sâu vào sự bất đồng. Tuy
nhiên, chúng tôi thật sự quá bất đồng về chuyện anh vợ tôi. Ở
một mặt nào đó, tôi còn ít ưa anh vợ tôi hơn Paul - không dễ
chịu gì khi thấy trên khuôn mặt một người mà bạn không ưa có
những nét của vợ mình.

Em tôi nói: “Ngoài ra, hắn là một kẻ câu cá bằng mồi sống. Tất cả
bọn con trai Montana sống ở Bờ Tây ngồi lê la ở quán rượu vào
buổi đêm đều phét lác với nhau về tuổi thơ ở vùng đất vỡ hoang
của chúng, rằng chúng là thợ săn, thợ đặt bẫy thú và người câu
cá bằng mồi giả. Nhưng khi trở về nhà, chúng thậm chí còn
không hôn mẹ mình ngoài hiên trước khi cầm lon cà phê Hills
Bros. đỏ ra vườn sau đào trùn làm mồi câu”.

Em tôi và chủ bút của nó “bao sân” hầu hết các bài trên báo
Helena. Ông chủ bút là một trong những chủ bút “ao làng” cuối
cùng thuộc trường phái châm chích cá nhân kiểu cổ điển. Ông
ta bắt đầu uống rượu từ sáng sớm để không cảm thấy thương
xót bất kỳ ai trong ngày, ông ta và em tôi dành cho nhau sự
khâm phục lớn. Cả thị trấn đều sợ họ, đặc biệt bởi vì họ rất sắc
sảo, và trong một thế giới thù địch, cả hai đều cần tình yêu của
gia đình và đã tìm thấy chỗ dựa đó. Cho đến lúc ấy, tôi vẫn cố
ngăn Paul mua rượu nhưng cuối cùng phải chào thua và chắc
chắn là em tôi đã nói: “Chúng ta hãy vào quán làm một ly”.

Tôi phạm sai lầm khi cách nói của tôi làm cho nó hiểu thành tôi
không đồng ý và chỉ trích ý nó. Tôi nói: “Anh rất tiếc, Paul,
nhưng giờ này hãy còn quá sớm, anh chưa thể uống được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.