NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 39

Tôi lái xe đoạn còn lại xuôi dòng Blackfoot và tự hỏi mình vừa
được nghe một câu chuyện cảm động nhỏ với điều không may
được biến thành chuyện cười, hay là Paul đã uống quá nhiều và
đâm một cú chí tử làm nát cả đầu xe.

Dù là kiểu nào thì câu chuyện cũng chẳng hấp dẫn gì lắm, nên
cuối cùng, tôi quyết định quên nó đi. Nhưng như các bạn thấy
đấy, tôi đã không thể quên. Tuy nhiên, tôi bắt đầu nghĩ về hẻm
núi nơi chúng tôi sẽ đến câu.

Hẻm núi ở phía trên cầu Clearwater cũ là nơi dòng Blackfoot
gầm thét vang dội nhất. Một ngọn núi thì không thể nào bị bẻ
gãy sống lưng, vì thế ngọn núi nén dòng sông vốn đã mạnh mẽ
thành âm thanh và bụi nước trước khi cho nó chảy qua. Tất
nhiên ở nơi đây, con đường không đi sát dòng sông nữa; ở hẻm
núi không có chỗ cho đường mòn của người da đỏ; ngay cả vào
năm 1806, khi Lewis chia tay Clark

[15]

để đi tiếp dọc sông

Blackfoot, ông cũng theo con đường an toàn ở ngoài rìa hẻm
núi. Không có chỗ cho cá nhỏ và người câu cá nhát gan. Ngay cả
tiếng gầm thét cũng tiếp thêm sức mạnh cho lũ cá và ít nhất là
dọa được những người câu cá.

Khi câu cá ở hẻm núi, chúng tôi câu ở cùng phía vì một lý do đơn
giản là ở hẻm núi không có chỗ nào để lội qua bờ bên kia. Tôi có
thể nghe tiếng Paul vượt qua tôi để đến cái vũng phía trên, và
khi tôi nhận ra thì không còn nghe thấy tiếng nó nữa. Tôi biết
nó đã dừng lại để quan sát tôi. Mặc dù tôi chưa bao giờ có tham
vọng trở thành một người câu cá cừ khôi, đối với tôi, điều quan
trọng là làm một người câu cá và trông giống một người câu cá,
đặc biệt là khi câu cùng em tôi. Thậm chí trước cả khi sự tĩnh
lặng trở lại, tôi biết rằng tôi trông chẳng giống thứ gì cả.

Mặc dù tôi yêu hẻm núi này, nhưng đối với tôi, đó không phải là
một nơi lý tưởng để câu cá. Ở đây, người ta dễ quăng câu xa, tuy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.