NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 54

Hai người bọn họ bốc mùi còn tệ hơn buồng giam. Họ bốc mùi
đúng như họ phải vậy - một cặp say rượu mà dạ dày chứa bất cứ
thứ gì cơ thể tạo ra khi nó cảm thấy lạnh và say túy lúy, biết rằng
một điều tệ hại đã xảy ra và không muốn ngày mai đến.

Chẳng có ai nhìn tôi, còn Paul thì câm lặng. Cô bạn của nó cất
tiếng yêu cầu: “Hãy đưa tôi về nhà”. Tôi cho biết: “Tôi đến đây để
làm việc đó”. Cô gái lại yêu cầu thêm: “Đưa anh ấy về nữa”.

Cô gái ấy là một vũ công đẹp, cũng như em tôi là một tay câu
đẹp. Tôi xốc nách khiêng cô gái, những ngón chân của cô ấy kéo
lê phía sau. Paul quay người lại, đi theo sau, không nhìn ngó hay
nói năng gì. Cổ tay phải to quá khổ giữ bàn tay phải che mắt để,
theo cách của người say rượu, Paul nghĩ rằng tôi không thể thấy
nó và nó cũng có thể nghĩ rằng chính nó cũng không thể nhìn
thấy mình.

Khi chúng tôi đi qua bàn của cảnh sát trực, viên hạ sĩ hỏi: “Tại
sao tất cả các anh không đi câu cá đi?”

Tôi không đưa bạn gái của Paul về nhà của cô ấy. Vào thời đó,
những người da đỏ không sống trong khu bảo tồn, mà phải sống
ngoài phạm vi thành phố và thường thì họ cắm trại gần lò mổ
hay bãi rác thành phố. Tôi đưa hai người trở về căn hộ của Paul.
Tôi đặt Paul lên giường của nó, và đặt cô gái lên chiếc giường tôi
ngủ lúc nãy, nhưng đã thay khăn trải giường để tấm khăn mới
sẽ làm đôi chân cô ấy cảm thấy êm ái hơn. Khi được tôi đắp chăn
cho, cô bạn gái của Paul bảo: “Lẽ ra anh ấy phải giết chết tên
khốn đó”.

Tôi góp lời: “Có thể nó đã làm vậy rồi”. Ngay lúc đó, cô gái quay
người nằm nghiêng rồi chìm vào giấc ngủ. Cô bạn của Paul luôn
luôn tin bất cứ điều gì tôi nói với cô ấy, đặc biệt là việc kẻ thù bị
thương vong nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.