NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 67

Ken nói nó sẽ đi lên phía thượng nguồn để câu cá ở các đập hải
ly. Nó thích các đập hải ly vì biết cách câu ở đó. Thế là nó vui
sướng biến đi, lội bì bõm trong bùn sông và len qua các bụi cây
rồi tuột xuống các đống cành cây lung lay được gọi là đập hải ly;
rồi cuối cùng trở về với một giỏ đầy cá và một nùi tảo biển quấn
quanh cổ. Jessie lại bấu tay tôi và cảnh cáo một cách ngắn gọn:
“Đừng bỏ anh trai em”. Tôi xoa cánh tay rồi bắt gã anh vợ đi
trước để hắn không trốn thoát được ngay. Chúng tôi đi xuống
con đường mòn vòng qua khúc quanh đầu tiên, nơi nhánh sông
hiện ra từ đám liễu và chảy xuyên qua trảng cỏ. Sau đó, bước
chân hắn bắt đầu loạng choạng và cố ý làm ra vẻ đáng thương.
Hắn nói: “Tôi vẫn chưa khỏe. Có lẽ tôi sẽ dừng ở đây và câu cá ở
trảng cỏ”. Do khúc quanh của nhánh sông, mọi người không thể
nhìn thấy hắn, và nếu hắn quay trở lại thì chỉ phải đi có vài trăm
mét.

“Tại sao lại không?” - Tôi buột miệng và biết rằng đó là câu hỏi
ngu ngốc vừa được thốt ra.

Mặc dù giờ này Paul hẳn đã câu được ba, bốn con cá, còn tôi vẫn
phải bỏ thời giờ bước xuống con đường mòn, cố bỏ lại thế giới ở
phía sau mỗi bước chân của mình. Có một điều gì đó tiềm ẩn
bên trong những người câu cá thôi thúc làm cho việc câu cá trở
thành một thế giới hoàn hảo và riêng biệt - tôi không biết điều
đó là gì và nằm ở đâu, bởi vì đôi khi nó ở trong cánh tay tôi, đôi
khi ở trong cổ họng, lại có lúc không nằm ở cụ thể nơi nào, mà ở
sâu thẳm trong lòng. Nhiều người trong chúng tôi lẽ ra đã trở
thành những người câu cá giỏi hơn nếu không dành quá nhiều
thời gian để quan sát và chờ đợi thế giới đó trở nên hoàn hảo.

Thứ khó lòng bỏ lại phía sau nhất, như tình cảnh của tôi hiện
nay, có thể tạm gọi là lương tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.