NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 77

chứng kiến tất cả, vì thế, nếu tôi biết điều gì khác thì hẳn tôi đã
kể với nó. Nhưng thay vì vậy, tôi lặp lại: “Anh đã để vuột mất
nó”. Tôi nhìn xuống đôi bàn tay, và lòng bàn tay ngửa lên như
thể đang cầu xin.

“Không thể làm được gì hơn” - Em tôi nói - “Anh không thể câu
cá to trong bụi rậm. Thật ra, em chưa thấy ai cố làm như vậy
trước đây”.

Tôi hiểu nó đang cố an ủi tôi, đặc biệt là khi tôi không thể dằn
lòng không dòm mấy cặp đuôi nâu tổ bố với những chấm đen
khổng lồ ló ra khỏi cái giỏ câu của nó. “Em đã câu mấy con cá
của em như thế nào?” - Tôi hỏi. Tôi rất kích động, và hỏi bất cứ
đều gì tôi muốn biết.

“Em câu nó ở dòng nước nông, quang đãng, ở nơi không có bụi
cây”.

“Những con cá to như vậy ở chỗ nước nông và quang sao?”.

“Đúng, những con Nâu lớn. Mọi người quen câu bọn Cầu Vồng ở
dòng nước lớn. Nhưng bọn Nâu lớn thường kiếm ăn dọc theo bờ
của các trảng cỏ, nơi có châu chấu và thậm chí cả chuột nhắt rơi
xuống nước. Nên đi dọc dòng nước nông cho đến khi ta có thể
thấy những cái lưng đen trồi lên khỏi nước và bùn bị vẩn lên”.

Điều này càng làm tôi mất tinh thần hơn. Tôi nghĩ rằng mình đã
câu một cách hoàn hảo và đúng theo cách em trai tôi đã chỉ, trừ
việc nó không nói trước với tôi là phải làm gì khi một con cá
phóng lên cây. Đó là một rắc rối của việc quẩn quanh một bậc
thầy - kẻ mà bạn học được một điều gì đó từ anh ta, ví dụ cách
quăng câu vào một bụi cây, nhưng bạn lại sử dụng chiêu này khi
bậc thầy ấy thì làm ngược lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.