NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 82

tiên ló đầu qua lớp vải và trở thành “gã da đen tinh ranh” trong
màn phụ ở các rạp xiếc cũ, người ló đầu khỏi lớp màn hậu cảnh
mà ai cũng có thể bỏ ra mười xu để ném một quả bóng chày vào
mặt. Tuy nhiên, với cái đầu vẫn còn chui trong lỗ thủng, tôi
cứng người, bất lực, không thể né được bất cứ thứ gì có thể ném
vào đầu tôi hay thậm chí không thể xác định được trật tự mà
mọi thứ xuất hiện. Trật tự thật sự hóa ra không theo như sự
chọn lựa của tôi.

Đầu tiên là những người phụ nữ hiện ra và sau đó là cái nệm cũ.
Những người phụ nữ hiện ra trước là vì hai người cầm dao cắt
thịt, người còn lại - vợ tôi - cầm một cái nĩa dài, tất cả đều sáng
lấp lóa trong bóng tối nhờ nhờ bên dưới tấm vải dầu. Mấy người
phụ nữ ngồi xổm trên thùng xe, đang làm bánh mì kẹp thịt cho
đến khi họ thấy đầu tôi xuất hiện giống như một mục tiêu trên
tấm vải bạt. Sau đó họ chĩa các loại dao, nĩa về phía tôi.

Ở giữa thùng xe có một chỗ dột nơi tấm vải dầu bị sờn và không
kín. Phía sau cùng của thùng xe là cái nệm cũ, nhưng do các loại
dao, nĩa che khuất nên tôi không nhìn thấy chi tiết.

Vợ tôi nói trong khi vẫn còn chĩa cái nĩa dài về phía tôi: “Anh đi
mất và bỏ rơi anh ấy”.

Mẹ vợ tôi thì nói khi đang liếc con dao vào cái que mài: “Tội
nghiệp thằng bé, nó không được khỏe. Nó phơi nắng quá lâu”.

Bằng những từ có thể thốt ra khi cổ họng phơi ra trước mũi dao,
tôi hỏi: “Anh ấy nói với mẹ vậy à?”.

“Đúng, thằng bé tội nghiệp” - Bà mẹ vợ của tôi đáp và ngọ nguậy
di chuyển về phía sau của thùng xe rồi vỗ đầu gã con trai của
mình bằng một tay, trong khi nắm chắc con dao cắt thịt ở tay
kia. Bị vướng tay, bà bỏ con dao ra phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.