NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 83

Chỗ hở giữa các tấm giấy dầu làm nước chảy vào nhiều nhưng
ánh sáng lại không lọt vào mấy, do đó phải mất một lúc lâu, mắt
tôi mới quen với bóng tối để nhìn thấy gã anh vợ tôi đang nằm
trên tấm nệm. Ánh sáng trước tiên làm nổi lên lông mày của
hắn, trông thanh thản nhưng xanh xao. Lông mày tôi cũng sẽ
như vậy nếu mẹ tôi dành cả đời làm bánh kẹp thịt cho tôi và bảo
bọc tôi trước cuộc đời.

Em trai tôi ló đầu qua tấm vải và đứng cạnh tôi. Điều đó làm cho
tôi cảm thấy an tâm hơn khi có một đại diện của gia đình tôi
hiện diện. Tôi thầm nghĩ: “Một ngày nào đó, tôi hy vọng có thể
giúp được nó nhiều như vậy”.

Mấy người phụ nữ làm cho em trai tôi một cái bánh kẹp thịt.
Cũng như tôi, đầu và vai thì được che, nhưng phần còn lại thì
vẫn ở ngoài cơn mưa như trút nước; Paul cũng thế. Không ai có
ý định dịch người để dồn lại gần nhau hơn, như vậy có thể dành
chỗ cho chúng tôi ở bên trong. Gã khốn được dành hẳn phần
phía trên của thùng xe. Thay vì nằm dài hết tấm nệm, hắn chỉ
cần ngồi lên.

Ở bên ngoài, nước tuôn xuống lưng tôi trên một mặt phẳng
rộng, dồn vào một con rãnh hẹp chảy dọc xương cùng, rồi sau
đó chẻ làm hai nhánh và đổ vào vớ của tôi. Khi những người phụ
nữ không sử dụng dao kéo để làm bánh kẹp thịt cho Neal thì họ
lại chĩa về phía tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi tất cả những cái
bánh kẹp mà họ không làm cho tôi, mùi nước dột chảy qua tấm
bạt và hơi người chen chúc nhau bốc lên; tôi cũng có thể ngửi
thấy mùi bữa rượu túy lúy tối qua bốc lên từ cái nệm cũ. Có lẽ
bạn cũng biết người da đỏ dựng những phòng tắm hơi của họ
trên bờ sông. Sau khi vã mồ hôi đầm đìa, họ lập tức nhảy xuống
dòng nước lạnh ở bên ngoài, và có lẽ cũng cần nói thêm: đôi khi
họ đã bị chết ngay lập tức. Tôi cảm thấy rằng cùng lúc, tôi là hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.