NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 84

nửa của chính mình, một nửa ở trong phòng tắm hơi, một nửa
đang ở dưới dòng sông lạnh giá và sắp chết.

Trước khi chết, trong đầu tôi nảy ra một loạt những ý nghĩ cuối
cùng. “Làm sao gã khốn đó lại phơi nắng quá nhiều được? Gã
khốn chưa chứng kiến quá vài tiếng trời nắng kể từ khi hắn rời
Montana để sang Bờ Tây”. Tôi có một ý nghĩ đặc biệt về vợ tôi.
Tôi nói hết mọi điều với vợ tôi trong ý nghĩ: “Anh không bỏ anh
của em. Chính anh của em, gã khốn, mới bỏ anh”. Tất nhiên tất
cả những điều này chỉ là trong suy nghĩ. Với mẹ vợ tôi, tôi cố
gắng nghĩ đến lần bà ta hẳn đã phạm tội ngoại tình. Với cả vợ và
mẹ vợ tôi, tôi nghĩ: “Vấn đề duy nhất của gã khốn là tất cả chất
chống đông mà hắn đổ vào bộ tản nhiệt của hắn ở quán Dùi Cui
tối hôm qua đã cạn hết rồi.

Mưa suốt đường về Wolf Creek, và chúng tôi bị sa lầy suốt dọc
đường từ nhánh sông Elkhorn đến trại của Jim McGregor, nơi
con đường bắt đầu được trải sỏi. Tất nhiên, Ken lái xe, còn tôi và
Paul đẩy. Tôi đẩy xe với cái bụng rỗng không. Ngay trước khi tôi
cảm thấy hai bên sườn mình gãy gập, tôi đi vòng ra phía tài xế
và hỏi: “Ken, có thể nào lôi anh trai em dậy khỏi cái nệm để giúp
bọn anh đẩy xe không?”

Ken trả lời tôi: “Anh biết nhiều về xe tải mà. Anh biết em phải có
trọng lượng dằn ở đuôi xe, nếu không, bánh sau sẽ chỉ xoay tít
mà không kéo chúng ta ra khỏi bùn được”. Tôi quay lại phía sau,
và tôi cùng Paul phải đẩy cái trọng lượng dằn ấy đến trại. Đẩy
xuống dốc cũng cực như đẩy lên dốc vậy. Lẽ ra chúng tôi cũng
đã có thể đến phía đông Montana để đẩy một chiếc xe tải nửa
tấn cộng với trọng lượng dằn lên đến sông Powder, nơi họ phát
minh ra bùn lầy.

Khi chúng tôi về đến Wolf Creek, Paul ở lại để giúp tôi dỡ đồ ra
khỏi xe, đồ đạc giờ đây nặng chịch do đẫm bùn và nước. Chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.