NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 105

“Anh nhìn đây.” Yuko chìa tay trái ra trước mắt tôi. Nhẫn cưới đeo ở

ngón giữa, “nếu đeo vào ngón tay này thì vừa như in, cứ đeo kiểu này một
thời gian đã nhé. Nếu so với độ lớn của thế giới thì độ chênh lệch giữa ngón
vô danh và ngón giữa gần như có thể nói là bằng không đấy.”

“Đúng thế.”

Em khoác cánh tay tôi, sau đó áp mặt vào đó.

“Chúng ta là một gia đình. Hôm nay chẳng qua chỉ thêm một ngày kỷ

niệm nữa thôi.”

“Đúng thế, đúng vậy mà.”

Sau này, tôi mới hiểu hàm ý của Yuko.

“Chúng ta là một gia đình.” Tại sao không phải là “vợ chồng” mà là

“một gia đình”?

Tôi nghĩ, trong cụm từ “một gia đình” mà Yuko nói đó, ngoài tôi và em,

có lẽ còn có cả đứa con lẽ ra phải sinh ra trên đời này nữa.

“Đứa con gái đã chết trở về thế chỗ của người vợ.”

Từ câu nói này của chị Yoriko, Yuko đã trông thấy điều mà tôi không thể

thấy.

Một hôm nọ, khi chúng tôi đã kết hôn được một năm, em từng có một

trải nghiệm hết sức kỳ lạ. Vì cảm giác quá thiếu chân thực, em lại thấy
không quan trọng lắm, nên vẫn luôn cất nó vào một hốc tối tựa như nhà kho
chứa đồ trong tâm trí, thậm chí còn không kể cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.