NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 143

“Anh Satoshi, em lạnh.”

Em vừa khó nhọc thở hổn hển, vừa nói như mê sảng.

“Anh bật máy sưởi lên ngay đây, sẽ ấm hơn một chút.”

Tôi vô cùng hối hận vì đã dẫn Yuko ra công viên.

Nếu em cứ vậy mà ra đi thì tôi sẽ phải làm sao đây?

Vì em thở cũng rất khó nhọc, nên mấy lần tôi đã nghĩ vậy. Cứ cách năm

phút tôi lại đặt tay lên trán Yuko để thử nhiệt độ, nhưng làm vậy không thể
nào biết được bệnh tình của em.

Tôi rối tung cả lên, không biết nên làm sao cho phải. Đây là lần đầu tiên

tôi thấy Yuko bệnh nặng đến mức này, cảm giác em còn nhỏ bé và gầy guộc
hơn bề ngoài gấp bội, tựa hồ cái không gian chỉ có tôi và em đã bị thế giới
hiện thực này bỏ rơi vậy.

Tôi chỉ biết cứ mấy phút lại máy móc vén mái tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm

của Yuko lên.

Một tiếng sau, bệnh tình của em dường như đã ổn định lại phần nào,

không còn co giật nữa, nét mặt cũng dịu hơn nhiều, nhưng hơi thở vẫn gấp
gáp như trước, mặt đỏ bừng bừng vì sốt. Tôi sờ tay lên trán, cảm giác nhiệt
độ còn cao hơn lúc nãy.

Có chuyện như vậy sao?

Tức là, quá trình nhiệt độ tăng lên lại khiến người ta dễ chịu ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.