NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 155

Sau đó, tôi nhanh chóng giúp em thay đồ ngủ rồi quấn em trong chiếc

chăn ấm áp, động tác của tôi nhanh nhẹn cứ như nhân viên sửa chữa trong
trường đua xe vậy.

Lúc thay đồ, tôi phát hiện ra cơ thể Yuko hình như lại nhỏ đi một nấc

nữa. Bên dưới làn da bị cơn sốt làm cho đỏ ửng lên lộ ra dải xương sườn
mảnh khảnh. Phần eo bên dưới chiếc quần ngắn bằng vải bông của trẻ em
thật sự quá mong manh, thân thể có cân có lạng mà em từng sở hữu giờ đây
đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những thứ gợi cho người ta một cảm giác
yếu ớt, điều này đã kích thích một thứ gì đó trong tôi dâng trào lên, gần như
là cảm giác về sứ mệnh.

Tôi dùng hết đá viên trong ngăn đá tủ lạnh làm sáu túi chườm, lần lượt

đặt lên bẹn, dưới nách, cổ và trán Yuko.

Trên người đắp đầy đá viên, trông em như một thi thể của người mới qua

đời muốn hiến xác.

Đúng là một liên tưởng kinh khủng, nhưng lúc này đây, dù có bảo phải

nghĩ đến những việc vui vẻ thì tôi cũng không nghĩ nổi.

“Lạnh không?” Tôi hỏi em.

Yuko lắc đầu, bảo là thấy rất dễ chịu. Hai mươi phút sau, em bắt đầu thiu

thiu, lát sau đã ngủ thiếp đi. Có lẽ trong thuốc có thành phần nào đó gây
buồn ngủ, nhưng vẻ mặt em đã nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

Chẳng biết từ lúc nào bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen.

Đêm mùa đông tựa như chương cuối cùng của đời người, lúc nào cũng

đến sớm hơn dự kiến. “Chưa tối đâu, phải một lúc nữa cơ.” Đang khi nghĩ
như thế trong đầu, chúng ta đã nhanh chóng bị đẩy vào bóng tối. Nếu để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.