NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 176

39

Cứ thế, ngày lại ngày qua đi.

Thế giới như một gã đàn ông cố chấp không biết thế nào là linh động, chỉ

biết ghi lại thời gian một cách chuẩn xác nhất, mỗi ngày đều đưa chúng ta
đến tương lai thêm đúng một ngày. (Chỉ có Yuko là nằm ngoài sự vận hành
của thế giới ấy, tự đi theo thời gian của riêng mình.)

Chúng tôi thường tới nhà máy bỏ hoang hoặc bước trên đường dành cho

người đi bộ trong khu rừng gỗ tạp, có lúc còn lên khán đài của sân điền
kinh ngoài thị trấn, lang thang khắp nơi tìm kiếm những ký ức của hai đứa
đã tích tụ như đống lá rụng.

Tôi và em còn đến nhà hàng Ý đã ăn hôm kỷ niệm một năm ngày cưới.

Tôi gọi món thịt lợn rán mềm kiểu Milan, Yuko gọi pizza xúc xích cay,
nhưng em ăn không hết nửa cái. Em ăn được rất ít, điều này khiến tôi rất bất
an. Hôm kỷ niệm một năm ngày cưới, trông em thon thả thế mà ăn nhiều
đến khó tin. Sự khác biệt này đã biến thành một cái thước đo lạnh lùng dự
đoán trước tương lai của Yuko. Yuko đang không ngừng mất đi từng thứ
từng thứ một, đối với em, có lẽ không cần phải cho thêm thứ gì vào bên
trong cơ thể mình nữa.

Một hôm khác, chúng tôi đi xe điện, rồi chuyển sang xe buýt, đến trường

cấp ba hai đứa từng học.

Vì lúc ấy là trưa Chủ nhật, sân trường gần như không thấy bóng người.

Đi qua cổng trường, xuống con dốc dài chừng năm mươi mét là đến cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.