NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 181

40

Ra khỏi lớp học, chúng tôi đi thẳng đến sân vận động.

Ở một góc sân, đội quần vợt hình như sợ làm phiền người khác, chỉ dùng

có một bên sân bóng, tập luyện một cách lặng lẽ. Ngoài họ ra, sân vận động
không còn ai khác. Rốt cuộc họ sợ làm phiền ai đây nhỉ?

Tôi nói với Yuko: “Đội điền kinh hình như đã biến mất rồi.”

“Sao anh biết? Hôm nay là Chủ nhật, có khi đang nghỉ.”

“Có thể, nhưng mà, em nhìn kìa.” Tôi chỉ vào một chỗ cỏ dại mọc um

tùm, “chỗ đó vốn là vị trí xuất phát, chẳng thấy đường chạy đâu nữa rồi.”

“Thế tức là…”

“Có lẽ đã giải tán rồi, dẫu có còn, thì cũng chỉ có vài thành viên hữu

danh vô thực thôi. Anh lại mất đi một nơi có thể quay về rồi…”

“Thế ạ?”

“Ừm. Tất nhiên đây là nói về tâm hồn thôi, không phải là quay về thực

sự. Nhưng mà, nói thế nào nhỉ, cảm giác kiểu như căn nhà hồi nhỏ mình
từng ở đã chìm xuống đáy nước ấy.”

“Cảm giác này rất là thê lương?”

“Không, không phải thê lương, chuẩn xác hơn thì là xót xa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.