“Tại sao?”
“Vì có thể ở cùng với Yuko, vả lại, chỉ cần Yuko thấy vui, anh cũng vui
rồi.”
“Tại sao? Anh có phải là em đâu?”
“Chuyện này thì…”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, nói:
“Vì chúng mình là vợ chồng, vợ chồng thì phải như thế.”
“Hừm…”
Em ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tôi.
“À…”
“Gì em ?”
“Cảm giác vui vẻ này có thể trở thành kỷ niệm không anh?”
“Có chứ, những cảm xúc này chính là kỷ niệm quý giá nhất.” Tôi trả lời
em.
Yuko khẽ gật đầu, lại đá bay một viên sỏi.
Đi bộ một lúc, chúng tôi gặp một đàn ngựa có vài con.
“Oa, ngựa, to quá.”