NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 243

Tàu lượn siêu tốc mãi không rời ga.

Những cảnh vật chúng tôi đi qua đều dừng lại giữa dòng thời gian, trông

như đang đợi ai đó. Có lẽ là đang đợi Yuko trở lại ghé thăm sau hơn mười
năm xa cách.

Không lâu sau, rốt cuộc hai đứa tôi cũng đến được chỗ ấy.

“Đây rồi…”

“Tìm thấy rồi, vòng đu quay hình cốc cà phê.”

Những cốc cà phê cũ kỹ lặng lẽ nằm đó, giống như những người đang

ngồi xổm giữa chốn hoang vu. Chúng tôi đưa vé cho người quản lý mặt mũi
lạnh lùng như vệ binh canh gác điện thần, ngồi vào bên trong một cốc cà
phê màu nâu nhạt.

Thoáng sau, có tiếng chuông đính đính đong đong vang lên, chiếc cốc

chầm chậm chuyển động. Mười hai cốc cà phê tự động xoay chuyển như
những hành tinh, chạy theo hình cánh cung theo một trật tự nhất định.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, ngắm nhìn những cốc cà phê lướt qua trước
mắt, chừng như đã trở thành cư dân trên một tinh cầu nhỏ bé.

“Con mắt thường luôn mù lòa trước điều cốt tử.”

Chiếc bàn nhỏ trước mặt tôi có ai đó viết lên một câu như thế.

“Satoshi?” Một lát sau, Yuko nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.