NƠI EM THUỘC VỀ - Trang 127

Chương 18

R

aphael hầu như không thể nhìn xa quá hai mươi thước về phía trước khi

mà lúc này, tuyết đang rơi rất mạnh. Có thể gọi đây là một trận bão tuyết
nếu gió mạnh thêm chút nữa, nhưng may mắn thay, trời hầu như không có
gió, song cũng đủ để anh cảm nhận rõ thời tiết khắc nghiệt thế nào, và
khiến anh nghĩ đến việc từ bỏ. Suy cho cùng, xét đến việc mình đã tốn bao
lâu để đưa một con ngựa ra khỏi nhà của Bartholomew, đóng yên cương, và
thu thập thêm than, vì biết lò sưởi trong xe ngựa đã tắt ngấm, anh thực sự
không mong sẽ đuổi kịp Ophelia trước khi cô đến được thị trấn gần nhất.
Anh muốn tìm thấy cô trước khi cô trở lại London, nhưng anh chỉ có thể
làm như vậy vào ngày mai, sau khi tuyết ngừng rơi, nếu đó là điều khả thi.

Anh suýt nữa đã không nhìn thấy cỗ xe mắc kẹt bị phủ một màu tuyết

trắng xóa dưới mương. Chính những con ngựa đã thu hút ánh mắt anh về
hướng đó. Tuyết không bám vào cơ thể với bộ lông sẫm màu ấm áp của
chúng, cũng giống như con ngựa của anh. Nỗi sợ hãi vội vã trào dâng khi
anh nhìn thấy một đống hoang tàn. Nó mạnh mẽ hơn bất cứ cảm giác nào
anh có thể nhớ được, nhưng ơn Chúa, nó diễn ra thật chóng vánh. Ngay sau
khi nhận ra một trong bốn con ngựa đã mất tích và thấy cỗ xe hơi nghiêng
một chút, nhưng không hỏng hóc quá nặng, anh mới dám chắc rằng chẳng
có ai bị thương. Ophelia và người đánh xe của anh rõ ràng đã quyết định
cùng cưỡi chung một con ngựa để tiếp tục cuộc hành trình.

Đó là kết luận duy nhất của anh, và anh không có ý định xuống con

mương để kiểm tra. Nhưng anh biết mình sẽ hối tiếc và băn khoăn về điều
đó nếu không làm thế, vì vậy, Rafe xuống ngựa để mở cửa cỗ xe và kiểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.