NƠI EM THUỘC VỀ - Trang 321

Chương 53

V

ết thương vô cùng nghiêm trọng. Ophelia hoàn toàn rơi vào trạng thái

mê man. Tình trạng đó dường như kéo dài vô tận. Cô chẳng có cách nào
biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Và cô dường như không thể đấu tranh để
thoát khỏi nó và thực sự lấy lại tỉnh táo. Mỗi lần thử làm thế, cô có thể nghe
thấy những tiếng nói, cô không chắc mình đã đáp lại họ điều gì ngoài tiếng
lắp bắp, hay đó hoàn toàn chỉ là một phần của cơn ác mộng vẫn đang tiếp
diễn mà cô bị đây vào. Nhưng càng cố gắng tập trung, cô càng thấy đau
đớn, do đó cô không bao giờ thử quá lâu.

“Em không dám bỏ cuộc đâu, Phelia. Đừng nghĩ đến cái chết để trốn

tránh anh. Anh sẽ không cho phép em. Tỉnh lại đi để anh có thể nói cho em
biết điều đó!”

Cô biết rõ giọng nói đó. Anh không thể nói cô đã tỉnh rồi được ư? Tại

sao cô không mở mắt để có thể nhìn thấy anh? Cô thực sự sẽ chết sao?

Những giọng nói tiếp tục ong ong trong đầu cô, nhưng vết thương quá

nặng để Ophelia có thể cố gắng tập trung vào chúng, cô đành bỏ cuộc. Cô
sẽ nhớ được chúng khi cô thức dậy chứ? Tại sao cô chẳng thể tỉnh lại?

“Những vết thương sẽ lành nhưng vẫn để lại sẹo. Tôi rất tiếc.”
Cô không biết giọng nói đó. Vết sẹo gì? Và tại sao lại có tiếng một người

phụ nữ đang khóc? Những âm thanh mờ dần.

“Bác sĩ đã đề nghị con hãy có gắng ngủ trong thời gian này. Điều này sẽ

giúp ích, con yêu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.