NƠI EM THUỘC VỀ - Trang 324

không đủ để nuôi một con thỏ! Cô sắp sửa gầy tới mức gió có thể thổi bay
rồi!”

Sadie nói, quá phấn khởi trước sự thật đó. “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Đến giờ là gần một tuần.”
“Lâu thế ư? Thật không?”
“Cô rõ ràng cần nghỉ ngơi, do vậy, đừng phiền muộn về điều này. Đầu cô

sao rồi?”

“Bà muốn hỏi phần nào?”, Ophelia hỏi bằng giọng khô khốc. “Tôi đã bị

một cú va đập nghiêm trọng.”

“Cô bị va chạm nghiêm trọng ở phía sau đầu. Vết thương ở đó chảy

nhiều máu nhất. Bác sĩ đã lo rằng cô không thể tỉnh lại. Cha cô đã nói ông
ta hãy biến thẳng xuống địa ngục và tìm một bác sĩ khác.”

“Ông đã làm thế?”
“Ôi, đúng vậy. Ngài ấy đã rất tức giận với người đàn ông đó. Vị bác sĩ

mới thì lạc quan hơn và đúng như vậy. Nhìn cô mà xem! Bây giờ cô đã tỉnh
lại, rõ ràng cô sẽ ổn thôi. Và tôi sẽ mang thứ nước này trở lại nhà bếp để
mang cho cô thứ gì đó bổ dưỡng hơn!”

“Cá kho”, Ophelia nói, đột nhiên sợ hãi khủng khiếp.
“Sẽ có cá kho cho cô”, Sadie nói, vẫn có vẻ vui mừng quá mức. “Ngay

cả khi tôi phải đích thân ra chợ mua một con thật tươi.”

Sadie đã không trở lại sớm vì đúng là bà đã ra chợ. Nhưng trước khi rời

đi, bà đã kịp báo cho cả gia đình biết Ophelia đã tỉnh lại. Cha cô là người
tiếp theo xuất hiện, người có thể giúp cô ngừng nghĩ tới khả năng tồi tệ
rằng đứa trẻ đã không còn.

Cô đã chẳng còn là món trang sức đẹp đẽ của ông nữa, phải không? Có

phải cô thực sự đã tỉnh lại trong cơn ác mộng để thấy ông đang khóc
không? Nếu vậy, chẳng nghi ngờ gì, đó chính là lý do.

“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi sao?”, ông hỏi. “Ta phải đích thân đến nhìn

con trước khi đánh thức mẹ con để báo cho bà ấy tin tốt lành này. Bà ấy đã
ngồi túc trực bên con hằng đêm, vì vậy bà ấy vẫn còn đang ngủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.