NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 120

Jon đã mang đồ ăn ra ngoài và mở thêm rượu. Bọn trẻ có bàn riêng, kê

ngay sát bên cạnh bàn ăn ngoài trời của người lớn. Không ai trong số chúng
đòi xem ti vi trong bữa ăn, và điều này làm Kathryn hài lòng. Donnie giống
như là một diễn viên hài bẩm sinh. Cậu bé kể hết chuyện cười này tới
chuyện cười khác - tất cả đều hợp lứa tuổi - làm cho bọn trẻ cười không
ngừng.

Cuộc trò chuyện kéo dài suốt bữa tối. Khi bữa ăn kết thúc, Jon chuẩn

bị cà phê viên nén Keurig, cà phê hòa tan và cacao. Còn Martine mở hộp
đàn ghi-ta của mình và lấy ra chiếc Martin 00-18 lâu đời tuyệt đẹp. Cô và
Kathryn hát một vài ca khúc của Richard Thompson, Kayleigh Towne,
Rosanne Cash, Pete Seeger, Mary Chapin Carpenter và, dĩ nhiên rồi Dylan.

Martine gọi, “Maggie này, mẹ cháu nói với cô rằng cháu sẽ hát bài Let

It Go ở buổi biểu diễn năng khiếu của mình.”

“Vâng ạ.”
“Cháu thích phim Frozen à?”

“Đúng thế ạ.”
“Hai đứa trẻ nhà cô cũng thích bộ phim ấy lắm. Thực ra là, cả nhà đều

thích. Lại đây, cháu hát đi. Cô sẽ giúp cháu.”

“Ôi. Không, không sao ạ.”

“Ông muốn nghe nó, cháu yêu,” ông Stuart Dance động viên cháu gái

mình.

Martine nói với mọi người, “Cô bé có giọng hát rất tuyệt.”
Nhưng Maggie nói, “Vâng, nhưng cháu vẫn chưa thuộc lời ạ.”

Jon nói, “Mags, cháu đã hát bài đó cả ngày hôm nay mà. Hàng chục

lần. Chú nghe thấy cháu hát ở trong phòng. Và lúc đó thì quyển lời bài hát
ở trong phòng khách cùng với chú.”

Một sự ngập ngừng. “À, con nhớ rồi. Đĩa DVD đang mở, và mọi

người biết đấy, chúng có lời ở phía dưới màn hình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.