NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 122

hàm của Billy Culp. Và vẫn nhìn thấy những ánh mắt như thú dữ của đám
đông đó dán lên hai người họ.

Mẹ kiếp, con khốn này…

Chuông cửa vang lên.
Jon cau mày.
Kathryn ngập ngừng. Và rồi: “Ồ, đó có thể là Michael. Anh ấy đang

điều tra vụ quán Solitude Creek cùng em. Em chưa nói với anh là anh ấy sẽ
tới à?.”

“Anh không nghĩ thế đâu.”
“Xin lỗi anh, thực sự ngày hôm nay quá điên rồ.”
“Không sao đâu.”

Cô ra mở cửa và Michael O’Neil bước vào.
“Chào anh, Michael.”
“Chào Jon.” Hai người bắt tay nhau.

“Ăn chút gì nhé. Đồ Hy Lạp. Vẫn còn nhiều lắm.”
“Không, cảm ơn.”
“Thôi nào,” Jon nài nỉ. “Kathryn không thể ăn món moussaka một

tuần liền được.”

Cô để ý thấy anh đã không nói, “Chúng tôi không thể ăn món

moussaka,” dù anh nhẽ ra phải nói thế. Nhưng Jon không phải là kiểu
người thích khẳng định chủ quyền.

Michael nói, “Được thôi, nếu như không quá phiền.”
“Rượu nhé?”

“Bia đi.”
“Nhất trí.”
Jon sắp một đĩa và đưa cho Michael một chai Corona. Michael nâng

chai bia thể hiện sự cảm ơn, sau đó treo chiếc áo khoác thể thao lên móc.
Anh ít khi mặc đồng phục, và tối nay anh mặc một chiếc quần kaki cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.