NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 154

Michael thân với Bill Swenson, hai người họ thỉnh thoảng làm việc

cùng nhau.

“Em mới nghĩ về điều đó. Nhưng khi bọn trẻ muốn tạo một bức tường

ngăn..

Với kinh nghiệm của người có con bằng tuổi Maggie, Michael nói,

“Anh không biết. Nhưng - hãy kiên trì.”

Kathryn gật đầu. “Vậy, Chủ nhật, lúc bảy giờ? Anh và bọn trẻ muốn

tới không?” Cô lục túi mình. “Hừm. Có cả đống tờ rơi trong xe về buổi
diễn của con bé. Em nhớ là mình có một tờ trong đây.” Cô đóng chiếc túi
Coach lại.

“Anh có thể báo em sau không? Bọn anh có một vài dự định. Mang

theo một người bạn được không?”

“Dĩ nhiên là được chứ.”
Anh đang hẹn hò? Cô phân vân. Cũng khá lâu rồi họ không nói

chuyện xã giao với nhau, ừ thì, nói chuyện thân mật. Tại sao anh lại không
thể hẹn hò với ai đó? Anh đã ly dị được một thời gian. Anh có khuôn mặt
ưa nhìn, thân hình chuẩn, có công việc ổn định. Anh vui tính, tốt bụng… và
có hai đứa trẻ dễ thương, mà cô vợ cũ ở San Francisco, thì ít quan tâm.

Mẹ của Kathryn gọi anh là “Người bắt,” bởi vì anh thích câu cá… và

vì chính anh cũng thế.

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ Timex. “Giờ em phải tới hiện trường rồi.”
“Vụ của chúng ta?”
“Không. Là vụ khác.”

Anh thở dài, nhìn vào bên hông cô nơi nhẽ ra phải có súng ở đó. “Anh

sẽ đi cùng em.”

“Không phải lần này. Không sao đâu. Em có hỗ trợ mà. Em phải xử lý

nó theo một cách đặc biệt. Đây là một chuyện khó.” Cô suýt định nói, “Đó
là một vấn đề,” nhưng từ vẻ lo lắng của Michael, cô biết anh sẽ không
hưởng ứng sự hài hước này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.