NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 174

một dạng của trò chơi tương tác trực tiếp, cô không thấy phiền cho dù đó là
một hành động có chút tính quân sự. Kathryn để mắt tới những trò chơi
điện tử hay phim ảnh. Và cả những chương trình truyền hình ngày nay nữa.
Truyền hình cáp đã mở cửa cho mọi thứ chiếu trên ti vi. Wes đã hỏi xin
phép liệu cậu và Donnie có thể xem phim Tập làm người xấu (Breaking
Bad

*

) không. Kathryn đã xem trước và rất yêu thích chương trình này,

nhưng sau hình ảnh cái xác bị axit hòa tan rơi xuống từ trần nhà, cô quyết
định: Không. Đợi thêm vài năm nữa đã.

Nhưng một trò chơi được chơi cùng giấy và bút thì sao? Trò chơi đó

có thể có hại gì được cơ chứ?

“Các chàng trai có muốn ở lại ăn tối không? Cô gọi cho bố mẹ các

cháu nhé?”

Donnie lên tiếng, “Cảm ơn cô Dance, nhưng cháu phải về ạ.”
“Vâng, cháu cũng thế ạ.” Nathan nói, trông vừa ngượng ngùng vừa tội

lỗi - những biểu hiện cơ bản của tuổi dậy thì.

“Bắt đầu thu dọn đi. Chúng ta chuẩn bị ăn tối nào.”
“Được ạ,” Donnie đáp.
Cô nhìn con trai mình và khi cô nói, cô không gọi thân mật “con yêu,”

vì bạn bè của cậu đang có mặt. “Wes này, chú Jon và mẹ đã nói chuyện với
nhau. Con không gặp Rashiv nữa à?.”

Im lặng một lúc. “Rashiv?.”
“Cậu bé tốt bụng ấy. Mẹ lâu rồi không gặp cậu bé.”
“Con không biết. Cậu ta giống như… Cậu ta đã chơi cùng một đám

bạn khác rồi.”

Kathryn nghĩ điều này thật tệ. Theo như quan sát của Jon, những

người Mỹ gốc Ấn thường vui vẻ, thông minh và lịch sự. Điều đó có nghĩa
là Rashiv không chỉ là bạn tốt mà còn có ảnh hưởng tích cực nữa. Con trai
của cô đang ở những năm giữa trung học, sẽ có nhiều những cám dỗ khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.