NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 191

Kathryn đi đặt đồ uống và quay lại. Ngồi xuống. Theo thói quen, cô

với tới bao đựng khẩu Glock của mình, nơi thường cần phải chỉnh lại khi
ngồi xuống. Cô thấy tay mình trống không và chợt nhớ ra.

Sau đó, cô chuyển sự tập trung sang Trish. Cô bé đang mặc một chiếc

quần bò và đi đôi giày cao cổ màu nâu hơi bị xước nhưng đắt tiền. Kathryn,
một người cuồng giày dép, nhận ra đôi đó là của Ý. Một chiếc áo len cổ
rộng màu đen. Một chiếc mũ len, màu tro, kéo xuống che mái tóc. Ống tay
áo che gần hết bàn tay.

“Cảm ơn cháu vì đã gọi cho cô. Cô rất cảm kích. Cô biết cháu đang

trải qua những gì.”

“Thực sự.” Đôi mắt cô bé sắc sảo nhìn Kathryn. “Cô đã biết hắn là ai

chưa? Ai đã giết mẹ cháu và những người khác?.”

Và suýt là cả cháu nữa, Kathryn nghĩ. “Chưa có gì nhiều. Nó không

giống bất cứ vụ nào cô từng gặp qua.”

“Hắn là một tên tàn bạo chết tiệt, dù cho hắn là ai đi nữa.”
Không hẳn nhưng gọi thế cũng đúng.
Kathryn mở sổ ghi chép ra. “Bố cháu không biết cháu đang ở đây

chứ?.”

“Ông ấy không quá tệ. Điều này có lẽ cũng đã làm ông ấy phát điên

lên. Ông ấy chỉ đang bảo vệ cháu. Cô biết đấy.”

“Cô hiểu.”
“Nhưng cháu không có nhiều thời gian. Ông ấy hiện đang đóng gói đồ

đạc ở nhà. Ông ấy sẽ sớm quay lại nhà mẹ cháu thôi.”

“Thế thì để cô hỏi luôn mấy điều nhé.”
Đồ uống được mang tới, những chiếc cốc được làm bằng giấy cứng.

Hai người họ cùng nhấp một ngụm đồ uống của mình.

“Cháu có thể nói cho cô những gì mà cháu nhớ được không?” Kathryn

hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.