NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 194

Hầu hết những điều Kathryn làm không phải là để tìm kiếm những

tình tiết lừa dối của hung thủ: mà là giúp nhân chứng gợi lại những hồi ức
có ích.

Nếu nói về việc nhớ lại các chi tiết thì lứa tuổi vị thành niên là có trí

nhớ kém nhất. Tâm trí chúng nhảy nhót xung quanh rất nhiều, chúng bị
phân tâm, điều đó khiến chúng ít quan sát và nhớ không nhiều - trừ phi là
chủ đề mà chúng quan tâm. Tuy nhiên, những hình ảnh thường ở đó.
Nhiệm vụ của người thẩm vấn là hướng nhân chứng quay lại thời điểm và
vị trí khi mà họ có thể đã lưu lại một phần nhỏ nhưng quan trọng trong việc
xác định nghi phạm. Khi cô còn phân vân xem làm sao để làm được điều
này, thì cô để ý thấy chiếc chìa khóa từ của cô bé đang đặt trên bàn cạnh ví
của cô.

Một chiếc logo hãng Toyota từ một người bán địa phương.
“Có phải chiếc Prius

*

?” Kathryn hỏi.

Cô bé gật đầu. “Mẹ cháu đã tặng nó cho cháu. Sao cô biết được ạ?”

“Đoán thôi.”
Một chiếc xe hợp lý. Và là một chiếc xe đắt tiền. Kathryn cũng nhớ

rằng bố của cô bé đã lái một chiếc xe Lexus mới.

“Cháu thích lái xe?”

“Cực thích ạ! Khi buồn cháu chỉ cần lái xe dọc theo Cao tốc số Một.

Đến Big Sur và quay lại.”

“Irish, cô cần cháu nhớ về chỗ bãi đậu xe tối hôm đó.”
“Cháu không nhìn thấy ai đặc biệt cả.”

“Cô hiểu. Nhưng những gì mà cô đang thắc mắc là những chiếc xe.

Chúng ta biết tên này khá thông minh. Không hề có dấu hiệu nào cho thấy
hắn có đồng phạm, nên hắn hẳn sẽ tự lái tới quán Solitude Creek, nhưng
hắn không đỗ xe quá gần quán. Hắn chắc sợ những camera gần đó, hoặc bị
nhận ra khi trèo ra khỏi xe tải, sau khi hắn đỗ xe và quay trở lại xe của
mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.