NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 311

“Anh sẽ gọi điện bây giờ.” Anh càu nhàu, “Giờ thì quay lại đây ngay

đi.”

Nửa giờ sau Kathryn và Michael đã cùng với Đội Khám nghiệm Hiện

trường ở nhà của David Goldschmidt.

Một chiếc xe của Sở cảnh sát Pacific Grove tiến tới và có hai cảnh sát

bước ra.

Michael gật đầu. “Có tin gì không?”
“Không. Chúng tôi đã phong tỏa dưới khu Sunset, Asilomar, Ocean

View và Lighthouse. Nhưng chúng hẳn đã lên ô tô của mình trước khi
chúng ta kịp thiết lập các điểm chặn.”

“Dấu chân thì sao?”
Nụ cười gượng gạo trên gương mặt của một trong hai viên cảnh sát

cho thấy thực tế mà tất cả họ đều biết: mặt đất ở đây hầu như toàn là cát, và
nếu bạn mong tìm thấy dấu chân cho chiếc máy in dấu tĩnh điện, thì bạn sẽ
phải thất vọng đấy.

David Goldschmidt tiến đến, mang theo một con lăn và một hộp sơn.

Anh ta đặt chúng xuống. Anh ta có vẻ quan tâm khi biết rằng Kathryn đã
bắt gặp thủ phạm gần ngôi nhà đoạn đầu phố, Junipero Manor.

Anh ta nói, “Nghe nói cô đã ở rất gần chúng.”
“Gần như thế. Chúng tách nhau ra. Một tên có lẽ cách khoảng sáu mét,

tên còn lại khoảng mười lăm mét.”

“Trông chúng như nào?” Đôi mắt xám của anh ta nheo lại. Anh ta tập

trung cao độ, như thể muốn biết tất cả những gì có thể về kẻ đã làm ô uế
ngôi nhà của anh ta.

Cô giải thích, “Vì trời quá tối nên tôi không nhìn được nhiều.” Pacific

Grove thường được biết đến là một khu phố không có nhiều ánh sáng cho
lắm.

“Có phải cô nói là tầm sáu mét? Và cô không nhìn thấy gì sao?”
Một cái hất hàm sang phía công viên. “Ý tôi là tối đen.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.