CHƯƠNG 5
Kathryn bước vào phòng quan sát và đẩy cánh cửa đóng lại sau lưng
cô. Cô đi tới bàn, đặt cuốn sổ xuống. Cô ấn nút tắt máy ghi âm và cầm khẩu
Glock của mình nhét lại vào bao.
“Sao?” Steve Foster lên tiếng. “Có thứ gì đó tuyệt vời đã diễn ra mà
tôi không biết sao?.”
“Cô thấy sao Kathryn?” Charles hỏi.
“Rất ít sự biến động dựa trên đường ranh giới. Tôi nghĩ anh ta đang
nói thật.” Kathryn tuyên bố. “Anh ta không biết gì.” Cô bắt đầu giải thích
rằng một vài người chuyên nói dối có thể điều khiển được hành vi của họ -
giống như những chuyên gia về yoga có thể làm chậm nhịp tim của họ tới
mức gần như ngừng đập - nhưng Serrano thì không cho cô thấy điều đó.
“Ồ, tôi nghĩ là anh ta có một vài bí mật. Nhưng không liên quan gì tới
người đưa tin, băng nhóm hay về Guzman. Tôi đoán là anh ta từng trộm
một chiếc xe khi còn bé, hoặc là thi thoảng có chơi thuốc. Anh ta hơi lẩn
tránh khi chúng ta hỏi về cuộc sống ở Quần đảo này, chưa bao giờ gặp rắc
rối dính líu tới pháp luật. Tuy nhiên điều đó không quan trọng.”
“Cô nhìn ra được những điều đó sao?” Carol Allerton hỏi.
“Tôi suy luận thôi. Tôi nghĩ nó chính xác. Nhưng không có gì mà ta có
thể dùng được.”
“Chết tiệt,” Charles lầm bầm. “Cơ hội duy nhất của chúng ta để tóm
được Guzman.”