NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 380

“Điều đó thật tuyệt, con yêu. Mọi người sẽ rất thích được nghe con

hát. Được rồi, tốt. Mẹ tự hào về con.”

“Con sẽ đi luyện tập bây giờ.”

“Đừng luyện tập quá đà với giọng hát của con. Con có thể hát ngược

bài đó bây giờ rồi. À, con yêu, chú Jon có ở đó không?”

“Không ạ, chỉ có ông và con.”
“Được rồi. Hẹn gặp lại con sau.”

“Tạm biệt mẹ.”
“Yêu con.”
Jon đang ở đâu? Bị lạc trong thế giới của những siêu máy tính, cô

đoán, vẫn đang cố phá mã chiếc máy tính của Stan Prescott và chiếc điện
thoại mà nghi phạm đã đánh rơi ở Quận Cam. Nhưng tại sao anh lại không
gọi điện? Điều đó thật kỳ lạ.

Kathryn quay đi và thấy mẹ cô đang bước nhanh về phía này.
“Katie! Con không sao chứ?” Bà gọi, khi cô vẫn còn cách một đoạn.

Vài người ngoảnh lại khi nghe những lời nói khẩn cấp đó, khi người phụ nữ
mập mạp với mái tóc muối tiêu cắt ngắn bước tới.

“Vâng, không sao ạ.” Họ ôm nhau.

Bà Edie Dance là một y tá khoa tim mạch ở đây. Bà đi xem xét khoang

thang máy. Máu, nôn mửa, những dấu nắm đấm trên bề mặt kim loại. Bà
lắc đầu, rồi ôm con gái mình. “Thật kinh khủng,” bà nói khẽ. “Ai đó đã cố
tình làm việc này ư?.”

“Vâng.”
“Có phải… Ôi, mặt của con.”

“Không sao ạ. Chỉ bị xước một chút, khi với tới khoang thang máy.”
“Mẹ không thể tưởng tượng được chuyện sẽ như nào nếu bị mắc kẹt

trong đó. Có bao nhiêu người?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.