NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 40

“Không phải bị đình chỉ, không, không, không phải thế.” Charles tươi

cười nói như thể cô vừa giành được một chuyến du thuyền Caribbean trong
cuộc rút thăm lớn của bang. “Không hoàn toàn như vậy. Cô bị tịch thu vũ
khí của mình, Kathryn ạ. Ông ấy hiểu tình hình bây giờ. Đó là… cô biết
đấy. Không đến mức đình chỉ kiểu nghỉ không lương. Tuy nhiên, hiện tại
thì họ muốn cô chuyển sang Phòng Dân sự.”

Phòng Dân sự tương đương với phòng Giao thông ở sở cảnh sát thành

phố. Không có vũ khí và dùng tất cả sức mạnh của mỗi người để bắt giữ
một công dân. Đó là lớp mầm non khi bước chân vào Cục Điều tra và
nhiệm vụ bao gồm tổng hợp thông tin về các vi phạm phi hình sự của công
dân và các tổ chức, như là: không tuân theo các quy định về xây dựng hay
thu ngân sách, những chỉ dẫn sai tại nơi làm việc, hay thậm chí là việc
không trả tiền gửi chai soda kịp thời. Các cảnh sát thường chỉ có thế chịu
đựng đống giấy tờ này cùng với sự chán nản đến một mức độ nào đó mà
thôi. Nếu không được bổ nhiệm sang Phòng Tội phạm, thì họ sẽ rời khỏi
ngành.

“Tôi xin lỗi, Kathryn. Tôi không có lựa chọn nào cả. Tôi đã cố gắng.

Thực sự tôi đã cố.”

Nói đỡ cho cô ấy…
Bây giờ Steve có cái nhìn trung lập với Charles, tuy rằng Kathryn thấy

được đó như là cái nhìn coi thường sự ủng hộ của sếp đối với cô.

“Tôi đã nói với ông ấy rằng ngôn ngữ cử chỉ không phải là một ngành

khoa học chính xác. Cô đã làm tốt nhất có thể với Serrano. Tôi đã nhìn
thấy. Tất cả chúng ta đều thấy vậy. Tôi cũng đã thấy rằng hắn ta đang nói
sự thật. Phải không Steve? Ai mà ngờ được?”

Kathryn có thể thấy rằng Steve đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng đó

không phải là lĩnh vực chuyên môn của chúng ta để có thể tìm ra sự thật
khi ngồi đối diện với một tên tội phạm và phân tích lời nói, tư thế và cử chỉ
của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.