NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 48

đều chạy về phía cửa thoát hiểm, những cánh cửa đã bị chặn. Tôi đoán là
họ nhìn thấy những biển báo lối thoát hiểm và cứ nhằm hướng đó.”

“Không có nhiều khói, như anh nói. Nhưng tầm nhìn thì sao?”

“Ai đó đã bật đèn sáng và mọi người có thể nhìn rõ mọi thứ.”
Sam Cohen xuất hiện ở cửa ra vào. Ông ta khoảng sáu mươi tuổi, mặc

một chiếc quần bò cũ bẩn với một chiếc áo lao động màu xanh nước biển bị
rách. Mái tóc xoăn xám lưa thưa của ông ta trông bù xù, Kathryn đoán chắc
đêm qua ông ta đã mất ngủ. Ông Sam đi vào quán một cách chậm rãi, nhặt
từng món đồ nằm trên sàn lên, đặt chúng vào một chiếc thùng các-tông méo
mó.

“Ông Cohen.”

Người chủ quán Solitude Creek bước xiêu vẹo về phía Kathryn và

Robert. Mắt ông ta đỏ hoe: ông ta đã khóc. Ông ta bước lên, nhìn thấy một
đốm máu trên sàn; trớ trêu thay, nó có hình một trái tim.

“Tôi là Kathryn Dance, đến từ Cục Điều tra.”
Ông Sam nhìn tấm thẻ ID mà không thực sự thấy nó. Cô hạ thẻ xuống

và cất đi. Ông như tự nói với chính mình, “Tôi vừa gọi lại cho bệnh viện.
Có ba người đã được ra viện. Có bốn người trong số những người bị
thương nghiêm trọng vẫn không có tiến triển. Một người đang trong tình
trạng hôn mê. Họ có lẽ sẽ vẫn sống. Nhưng bệnh viện và các bác sĩ không
cho biết thêm gì nhiều. Y tá thì chẳng bao giờ nói gì. Tại sao lại có một quy
định như thế? Nó chả có nghĩa lý gì.”

“Tôi có thể hỏi ông một vài điều được không, ông Cohen?”
“Cục Điều tra à? FBI ư?”
“California.”

“Ồ. Cô đã nói rồi. Có phải chuyện này… ý tôi là, nó là một tội phạm

không?”

Robert nói, “Chúng tôi vẫn đang tiến hành điều tra sơ bộ, ông Sam ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.