NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 494

THÁCH THỨC CUỐI CÙNG

Thứ Ba, ngày 11 tháng Tư

CHƯƠNG 86

“Thật đó, mày.”

Donnie và Nathan cụng tay. Wes gật đầu, nhìn quanh.
Chúng đang ở trong sân trường, chỉ đang ngồi chơi trên một trong

những chiếc ghế dài. Kia là Tiff; cô ấy nhìn theo hướng của nó và nhướng
mày. Nhưng chỉ thế. Không có phản ứng nào khác.

Một vài người anh em, và không có nhiều đứa ở đây, đang đứng chơi

cách đó không xa. Một đứa giơ ngón cái lên với nó. Có lẽ là dành cho đội
chạy. Donnie vừa dẫn đội Điền kinh và Việt dã tới chiến thắng, vượt qua
trường Trung học Seaside ở cự ly 200 và 400 mét (nhưng, khốn kiếp, nó
vẫn bị đòn khi về nhà vì nó đã chạy chậm hơn kỷ lục của chính mình ở cự
ly 400 mét mất một giây).

Leo Williams là người đang giơ ngón cái lên. Một thằng rắn rỏi.

Donnie gật đầu lại. Điều buồn cười là Donnie không ghét những đứa da
màu ở trường tí nào, hay bất kỳ người da màu nào khác. Đó chính là một
trong những lý do mà việc tấn công những nhà thờ của người da màu trong
trò chơi này thực sự rất khốn nạn. Nó rất không thích người Do Thái - hoặc
nó đã nghĩ như vậy. Nhưng, điều đó hầu như là ảnh hưởng từ bố của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.