NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 496

Donnie đang đưa những chiếc găng tay cao su màu xanh vào tay cả

hội.

“Găng tay,” Wes nói, có vẻ hiểu. “Để tránh để lại dấu vân tay.”

Nathan: “Vậy chúng ta có những dấu vân tay trên mấy cái xe đạp sao?

Chúng ta sẽ lấy chúng, đúng không?.”

Donnie vặn vẹo đầu mình, bực tức, dạy bảo Nathan. “Thằng đần,

chúng ta phải mở cửa hoặc cửa sổ để vào bên trong, phải không nào?.”

“Ồ, đúng.” Nathan đeo găng tay vào. “Chúng chặt thế.”

“Không phải bây giờ, mẹ mày. Chúa ơi.” Donnie nhìn quanh. “Ai đó

có thể nhìn thấy đấy.”

Nhanh chóng, Nathan cởi chúng ra. Nhét chúng vào bên trong túi

chiếc áo hoodie của cậu ta.

Wes nói, “Chúng ta phải cẩn thận. Tao nhìn thấy kiểu này trên ti vi

một lần rồi. Một chương trình tội phạm, và bạn của mẹ tao, chú Michael đã
qua nhà. Chú ấy là phó cảnh sát trưởng của quận. Tao và chú ấy đã cùng
xem. Chú ấy nói tên giết người thật ngu ngốc vì đã ném găng tay của hắn đi
và cảnh sát đã tìm thấy chúng, rồi dấu vân tay của hắn vẫn nằm bên trong
chiếc găng tay. Chúng ta sẽ giữ chúng và vứt đi sau, ở một nơi thật xa đây.”

“Hoặc đốt chúng,” Nathan nói. Cậu ta có vẻ tự hào với suy nghĩ này.

Rồi cậu ta cau mặt. “Còn điều gì người này biết mà chúng ta nên biết nữa?
Bạn của mẹ mày ấy? Ý tao là, chuyện này giống như là đột nhập. Chúng ta
phải nghiêm túc.”

“Tất nhiên,” Wes nói.
Nathan nheo mắt. “Có lẽ chuyện này là hợp pháp, mày biết đấy. Giống

như chúng ta chỉ đang lấy lại tài sản bị đánh cắp.”

Wes cười. “Thật sao? Thằng bạn, mày nói thật hả? Đó là những chiếc

xe đạp bị tình nghi trong lúc thực hiện hành vi phạm tội, vì thế đừng trông
chờ vào điều đó.”

“Cái gì mà ‘bị tình nghi’?” Nathan hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.