NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 497

“Mẹ kiếp,” Donnie nói. “Bị lấy mất.”
“Ồ.”

Donnie tiếp tục, “Vậy? Chú cảnh sát đó, bạn của mẹ mày? Chú ấy còn

tìm kiếm cái gì nữa?.”

Wes nghĩ một lúc. “Những dấu chân. Họ có thể tìm được dấu chân của

chúng ta bằng loại máy này. Họ có thể đối chiếu chúng.”

“Chết tiệt,” Nathan nói. “Ý mày là chính phủ có dữ liệu khủng về dấu

chân của tất cả mọi người?.”

Nhưng Wes giải thích rằng không phải như vậy, cảnh sát họ lấy dấu

chân, và nếu họ bắt bạn và dấu chân đó khớp với của bạn, đó là bằng
chứng.

CSI - Khám nghiệm hiện trường,” Donnie nói. “Chúng ta sẽ đi trên

đường xe vào. Không phải đường đất.”

“Họ vẫn có thể lấy được trên nền bê tông và đường nhựa.”

“Vậy sao?”
“Chắc chắn.”
“Chết tiệt. Được rồi. Chúng ta sẽ để giày ở trong bụi cây khi tới đó.”

Nathan cau mày, “Họ có thể lấy dấu tất không?.”
Wes nói với cậu bạn rằng chắc cảnh sát không thể làm điều đó.
Nathan hỏi, “Người cảnh sát đó. Chú ấy là người mà tao thấy ở nhà

mày phải không, tên là Jon?.”

“Không, chú ấy chuyên về máy tính. Chú ấy là bạn trai của mẹ tao.”
“Mẹ mày có hai người bạn trai?”
Wes nhún vai và có vẻ không muốn nói về chuyện đó.

Donnie nói, “Thế làm như tao bảo: đầu tiên, chúng ta đột nhập vào

gara rồi lấy hai cái xe đạp.”

Nathan nói, “Này, tao nghe mày nói trước đó rồi mà. ‘Đầu tiên’. Có

nghĩa là phải có thứ hai hoặc gì đó. Sau khi chúng ta lấy mấy cái xe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.