NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 537

những người hoàn toàn kết nối với nhau mới có được. Một chút mâu thuẫn,
nhưng rất nhiều yêu thương. Và anh đã thấy cách hai người làm việc cùng
nhau để tìm ra kẻ giết người đó, nghi phạm, kẻ được thuê làm mọi chuyện.
Tâm trí của hai người nhảy tới lui. Hai cái đầu nhưng, em biết không, thực
sự chỉ là một.”

Anh có lẽ sẽ vẫn nói tiếp, cô cảm thấy thế, nhưng thực sự không cần

thiết phải trích dẫn thêm: những gì anh vừa nói vốn là sự thật hiển nhiên.

Những giọt nước mắt trào ra. Hơi thở của cô không đều. Cô nắm lấy

tay anh, vốn luôn ấm hơn tay của cô. Cô nhớ một lần, ở dưới tấm chăn, cô
đã trượt những ngón tay của mình dọc sống lưng anh và cảm thấy anh hơi
co lại vì rùng mình. Cả hai đã cùng cười phá lên.

“Giờ, anh không phải đang gán ghép đâu. Tất cả những gì anh có thể

làm là cúi chào một cách lịch sự và em sẽ xử lý tiếp.”

Đôi mắt cô nhìn tới chiếc túi. Anh để ý thấy.

“Ôi, à đây.” Anh cúi xuống sàn và nhấc nó lên.
Anh đưa nó cho cô. Rồi cô thò tay vào bên trong chiếc túi. Tiếng giấy

lào xào bên trong khiến con Patsy, chú chó Retriever lông mượt, cách đó
khoảng chín mét, quay ngoắt đầu nhìn sang phía họ. Có thể có thức ăn thừa
thì sao. Khi nàng cún thấy sự quan tâm của loài người không nằm ở thức
ăn, nàng lại mơ màng.

Cô nhìn chiếc hộp, nó to hơn cỡ hộp nhẫn.

“Đừng quá hy vọng. Nó không hẳn là một món quà đâu. Hãy cứ coi

như nó vốn là của em rồi.”

Cô mở chiếc hộp và cười. “Ôi, Jon!.”
Đó là chiếc đồng hồ của cô, món quà từ Lincoln Rhyme và Amelia

Sachs, đã bị vỡ mặt khi cô ngã xuống đất, tăng thêm sự đáng tin vào vụ
Serrano “trốn thoát.” Giữ chặt chiếc đồng hồ Rolex, cô vòng tay ôm lấy
anh, hít vào những mùi hương lẫn lộn của anh. Mùi da, dầu gội, bột giặt, và
mùi kem cạo râu. Rồi cô thả lỏng ra sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.