NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 101

mạnh mẽ và có nhịp điệu. Dường như đây là chốn dành riêng cho
người này, tôi không muốn phá vỡ sự riêng tư ấy.

Khi cô bơi vòng lại, tôi thấy đó là Jezzie Flanagan.
Điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Việc này dường như không giống

nữ giám sát viên của Sở Mật vụ chút nào.

Cuối cùng tôi leo xuống đầu kia bể bơi một cách thật nhẹ nhàng

và bắt đầu những vòng bơi của mình. Không có những động tác đẹp
đẽ và đầy nhịp điệu nhưng tôi có thể bơi tốt, và thường thì tôi có thể
bơi khá lâu.

Tôi bơi ba mươi lăm vòng một cách dễ dàng. Tôi cảm thấy như

đây là lần đầu tiên được thả lỏng cơ thể trong vài ngày qua. Những
chuyện rối rắm đang bắt đầu lùi xa. Có lẽ tôi sẽ bơi thêm hai mươi
vòng nữa rồi đi nghỉ. Hoặc làm một chầu bia mừng Giáng sinh với
Sampson.

Rồi khi tôi ngừng để thở ra thật mạnh, Jezzie Flanagan đang ngồi

ngay đó, bên mép một chiếc ghế.

Một chiếc khăn tắm trắng mịn hờ hững quàng trên đôi vai trần

của cô. Jezzie Flanagan thật đẹp dưới ánh trăng bao phủ Miami. Mềm
mại, mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh sáng chăm chăm nhìn tôi.

“Năm mươi vòng à, thanh tra Cross?”
Cô mỉm cười và nụ cười ấy để lộ ra một con người khác hẳn con

người tôi đã làm việc cùng trong vài ngày qua. Dường như cô thư thái
hơn rất nhiều.

“Ba mươi lăm. Tôi không được giỏi như cô,” tôi nói với

Flanagan. “Thậm chí gần bằng cũng chẳng được. Tôi học bơi ở trung
tâm thể thao của Hội Thanh niên Cơ đốc giáo.”

“Anh chịu khó thật.” Nữ giám sát viên vẫn giữ nụ cười đầy thiện

cảm. “Dáng người anh chuẩn đấy.”

“Dù kiểu bơi của tôi được gọi là gì thì chắc chắn đêm nay tôi

cũng sẽ thấy rất khoan khoái. Sau những giờ bị nhốt trong căn phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.