NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 142

chẳng thể nào dứt bỏ được sự quan tâm đối với vụ bắt cóc này. Tôi
chẳng quan tâm đến những gì Jefe nói, nghĩ hoặc làm với mình.

“Damon, con đi thẳng ra ngoài, tới hiên trước,” tôi nói với cậu

con trai nhỏ của mình. “Bảo các phóng viên đi đi. Bảo họ lên xe đi.
Bảo họ lượn đi. Được chứ?”

“Vâng. Lượn đi!” Damon nói.
Tôi nhe răng cười với Damon và nó hiểu là tôi đang cố gắng khai

thác những gì hay ho nhất của tình huống xấu. Thằng bé mỉm cười đáp
lại tôi. Janelle cuối cùng cũng cười nhăn và cầm lấy tay Damon. Tôi
sắp ra khỏi giường. Chúng cảm nhận được rằng HÀNH ĐỘNG sắp
diễn ra. Chắc chắn là thế.

Tôi vội vã bước ra hiên trước. Tôi sẽ phát biểu với cánh báo chí.
Tôi chẳng buồn đi giày. Hay mặc áo. Tôi nghĩ đến những lời bất

tử của Tarzan - Aaeeyaayaayaa! “Các bạn thấy thế nào trong buổi
sáng mùa đông đẹp trời này?” tôi hỏi, đứng đó với chiếc áo vải bông
thô thùng thình trên người. “Có ai cần thêm cà phê hay bánh ngọt
không?”

“Thanh tra Cross, Katherine Rose và Thomas Dunne đổ lỗi cho

ông vì những sai lầm ở Florida. Đêm qua ông Dunne đã đưa ra thêm
một tuyên bố nữa.” Một người cung cấp miễn phí tin buổi sáng cho
tôi. Đúng, tôi vẫn là vật tế thần của tuần này.

“Tôi có thể hiểu được sự thất vọng của gia đình Dunne trước kết

quả của vụ trao đổi ở Florida,” tôi nói bằng giọng đều đều. “Hãy cứ
vứt cốc cà phê của các vị xuống bất kỳ chỗ nào trên bãi cỏ, như quý vị
đã và đang làm. Tôi sẽ thu dọn sau.”

“Thế ông đồng ý rằng mình đã mắc sai lầm,” ai đó lên tiếng. “Về

việc trao tiền chuộc khi chưa được trông thấy Maggie Rose trước,
đúng không?”

“Không. Tôi không hề đồng ý. Khi ở Florida và Nam Carolina tôi

không có lựa chọn nào. Lựa chọn duy nhất tôi có là không đi cùng gã
liên lạc. Các vị thấy đấy, khi quý vị bị còng tay còn gã kia có súng, các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.