NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 154

Tôi đang nằm trên giường, trong trạng thái yên bình và cam chịu

thì Damon đi vào phòng như có chuyện khẩn cấp lắm.

“Bố ơi. Bố ơi, bố tỉnh chưa?”
“Có gì không ổn hả con?” tôi nói ra những từ mà gần đây mình

ghét cay ghét đắng. “Con trông cứ như vừa trông thấy Vanilla Ice ở
hiên trước nhà mình ấy.”

“Có người đến tìm bố, bố ạ,” Damon hổn hển thông báo với vẻ

phấn khích. “Có người đang ở đây!”

“The Count ở Sesame Street

*

à?” tôi hỏi. “Ai đang ở đây? Nói rõ

hơn chút đi. Không phải một tay phóng viên khác chứ? Nếu đó là
phóng viên...”

“Cô ấy nói tên cô ấy là Jezzie. Đó là một phụ nữ, bố ạ.”
Tôi tin là mình đã ngồi dậy trên giường, nhưng tôi không thích

góc nhìn từ đó lắm, và tôi lại nằm xuống. “Bảo cô ấy là bố sẽ xuống
ngay. Đừng nói là bố đang nằm trên giường đấy nhé. Bảo cô ấy là bố
sẽ xuống dưới nhà ngay.” Damon rời khỏi phòng ngủ, tôi tự hỏi làm
thế nào thực hiện được lời hứa mình vừa đưa ra.

Khi tôi xuống gác, Janelle, Damon và Jezzie Flanagan vẫn đang

đứng ở phòng đợi nhà chúng tôi. Janelle trông có chút không thoải
mái, nhưng nó đã khá hơn trong việc đón khách ngoài cửa trước.
Trước đây Janelle thường rất e ngại với tất cả người lạ. Để giúp nó
khắc phục, Nana và tôi đã nhẹ nhàng khuyến khích nó và Damon đón
khách ở cửa trước vào ban ngày.

Phải có vấn đề gì quan trọng thì Jezzie Flanagan mới tới nhà. Tôi

biết rằng một nửa lực lượng của FBI đang truy tìm tay phi công đã ôm
khoản tiền chuộc. Cho tới giờ vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào. Dù vụ
án đã được xử lý đến đâu, thì tôi cũng đã xử lý được chính mình.

Jezzie Flanagan mặc quần chùng màu đen, một chiếc áo cánh

trắng đơn giản, đôi giày chơi tennis đã mòn đế. Tôi nhớ vẻ giản dị của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.