NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 155

cô khi ở Miami. Điều đó gần như khiến tôi quên đi vị trí quan trọng
của cô ở Sở Mật vụ.

“Chuyện gì đó đã xảy ra,” tôi nói và nháy mắt. Nỗi đau xuyên

qua óc rồi xuống ngang mặt tôi. Giọng của tôi lúc này nghe vô cùng
khó chịu.

“Không, Alex. Chúng ta vẫn chưa có thêm chút tin tức nào về

Maggie Rose,” cô nói. “Thêm một vài người chứng kiến. Tất cả chỉ có
thế.”

“Chứng kiến” là cách gọi của Cục Điều tra Liên bang đối với lời

khai của các nhân chứng “tuyên bố” đã nhìn thấy Maggie Rose hoặc
Gary Soneji. Cho tới nay những chứng kiến ấy trải từ một bãi đỗ xe
trống không tới vài đường phố chạy từ trường Washington Day, rồi
California, khu dành cho trẻ em ở bệnh viện Belle tại thành phố New
York, tới tận Nam Phi, đấy là còn chưa kể tới một bãi đáp dành cho
tàu thám hiểm gần Sedona, Arizona. Chẳng ngày nào trôi qua mà
không có thêm vài sự chứng kiến được thông báo ở đâu đó. Đất nước
lớn và quá nhiều kẻ gàn dở được thả rông.

“Tôi không có ý đột nhập vào nhà anh,” cuối cùng Jezzie

Flanagan nói và mỉm cười. “Chỉ vì tôi cảm thấy không vui với những
gì đã xảy ra, Alex. Những câu chuyện về anh đều tào lao cả. Cũng
không đúng nữa. Tôi muốn nói với anh tôi cảm thấy ra sao. Thế nên
tôi tới đây.”

“Vâng, cảm ơn vì đã nói điều đó,” tôi nói với Jezzie. Đây là một

trong những điều tốt đẹp nhất đến với tôi trong tuần qua. Nó làm tôi
cảm động theo một cách khá kỳ lạ.

“Anh đã làm mọi việc có thể làm ở Florida. Tôi nói thế không

phải để khiến anh thấy thoải mái hơn đâu.”

Tôi cố gắng tập trung điểm nhìn. Mọi thứ vẫn hơi nhòe đi. “Tôi

sẽ không gọi đó là một trong những kinh nghiệm tốt đẹp trong công
việc của mình. Mặt khác tôi cũng không nghĩ là mình đáng được đưa
lên trang đầu các báo vì những gì mình đã làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.