NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 274

“Đúng là chuyện đó đấy, bạn yêu quý ạ. Để giết thời gian ấy mà.”
“Kèo thế nào?”
Sampson châm một điếu Corona và nhả khói hình chữ V. “Tớ đặt

cửa... tớ cá hắn sẽ phải tới khu bệnh viện St. Elizabeth, một bệnh viện
nào đó cho tội danh gây án trong tình trạng thần kinh không bình
thường. Kèo là thế đấy.”

“Ý cậu là hệ thống pháp luật của chúng ta chẳng làm được trò

trống gì.”

“Tớ tin đến tận xương tủy ấy chứ. Nhất là lúc này.”
“Được thôi. Tớ cho rằng hắn có tội, hai cáo buộc liên quan đến

bắt cóc. Một cáo buộc liên quan đến giết người nữa.”

Sampson nhả thêm một làn khói hình chữ V khác. “Cậu có muốn

trả tiền ngay bây giờ không? Nếu thua, cậu phải trả tớ năm mươi đô la
nhé, mức ấy đủ để cậu chấp nhận chứ?”

“Tớ đồng ý là năm mươi đô la. Giao kèo rồi nhé.”
“Vậy đi. Tớ mong kiếm được chút tiền mọn của cậu đấy.”
Phía trước trên phố số 3, một đám đông vài ngàn người đang bao

quanh lối chính đi vào phòng xử án. Khoảng hai trăm người khác,
trong đó có cả bảy hàng phóng viên, đã ở bên trong. Công tố viên tìm
cách xin lệnh cấm cánh báo chí, nhưng yêu cầu này đã bị bác bỏ.

Ai đó đã in ra những biểu ngữ và chúng có ở khắp nơi: Maggie

Rose vẫn sống!

Người ta đang phân phát hoa hồng tại khu vực xử án. Dọc theo

đại lộ Indiana lên, các tình nguyện viên đang chuyền tay nhau những
bông hồng miễn phí. Những người khác bán cờ lưu niệm. Nhiều nhất
trong số đó là những cây nến nhỏ mà mọi người thắp trên các ô cửa sổ
nhà mình để tưởng nhớ Maggie Rose.

Một nhóm phóng viên đang chờ đợi ở cửa sau, lối dành riêng cho

việc áp tải, cũng như cho vài thẩm phán và luật sư nhút nhát. Hầu hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.