NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 301

Thoạt đầu họ đã rất ghét Anthony. Nhung giờ đây họ thấy anh ta

hấp dẫn và rất, rất thông minh. Anh ta đang thực hiện việc bào chữa
cho thân chủ của mình một cách chuyên nghiệp, thậm chí có thể nói là
rất tuyệt vời.

“Anh đã có bao nhiêu buổi làm việc với Gary Murphy?” Bây giờ

anh ta hỏi tôi. Gary Murphy, không phải Soneji.

“Chúng tôi đã làm việc với nhau mười lăm lần trong thời gian ba

tháng rưỡi.”

“Vậy là đủ để đưa ra vài nhận định, tôi tin thế được chứ?”
“Tâm thần học không phải là môn khoa học có tính chính xác cao

như thế. Tôi muốn có thêm vài buổi làm việc nữa. Tôi đã có một số
nhận định sơ bộ.”

“Đó là?” Nathan hỏi tôi.
“Phản đối!” Mary Warner một lần nữa đứng dậy. Cô là người phụ

nữ sốt sắng. “Thanh tra Cross vừa nói anh ấy cần có thêm các buổi
làm việc để đưa ra nhận định y khoa cuối cùng.”

“Bác bỏ phản đối,” thẩm phán Kaplan nói. “Thanh tra Cross cũng

đã nói anh ta có một số quan điểm sơ bộ. Tôi muốn nghe xem những
quan điểm đó là gì.”

“Tiến sĩ Cross,” Nathan tiếp tục như thể không hề có những can

thiệp vừa rồi, “không giống như các nhà tâm thần học và tâm lý học
khác đã gặp gỡ Gary Murphy, anh có liên quan mật thiết tới vụ việc
này ngay từ đầu - cả với tư cách một cảnh sát lẫn tư cách một nhà tâm
lý học.”

Nữ luật sư bên nguyên lại ngắt lời Nathan lần nữa. Cô đã không

còn kiên nhẫn nữa. “Thưa thẩm phán, ông Nathan có câu hỏi để hỏi
không?”

“Ông có câu hỏi không ông Nathan?”
Anthony Nathan quay qua Mary Warner và búng ngón tay về

phía cô. “Một câu hỏi ư? Khó gì chứ.” Anh ta quay sang tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.