NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 325

Bà và tôi ôm nhau thật lâu tại bàn ăn sáng hôm đó. Tôi to lớn và

mạnh mẽ; Nana bé nhỏ, mong manh, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.
Chuyện ấy tựa như những ngày xưa, cái cảm giác như ta chưa bao giờ
thực sự trưởng thành khi ở bên cha mẹ và ông bà của mình. Ở bên
Nana Mama cũng vậy, chắc chắn thế.

“Cảm ơn bà, bà già” tôi nói.
“Ta tự hào về điều đó.” Như thường lệ, bà nói lời kết lại.
Sáng đó tôi gọi cho Jezzie vài lần, nhưng cô không ở nhà, hoặc

không trả lời điện thoại. Máy trả lời tự động của cô cũng không bật.
Tôi nhớ về cái đêm chúng tôi ở Arlington. Cô đã rất kích động. Ngay
cả trước khi đám người của tờ National Star xuất hiện.

Tôi định lái xe tới căn hộ của cô, nhưng rồi đổi ý. Chúng tôi

không cần thêm bất cứ tấm ảnh hay câu chuyện nào trên báo lá cải
trong khi vụ án đang dần kết thúc.

Hôm đó không ai nói chuyện nhiều với tôi trong lúc làm việc.

Nếu tôi từng có những nghi ngờ trước đó thì việc này cho tôi thấy hậu
quả nghiêm trọng tới đâu. Tôi chắc chắn đã lãnh đòn rồi.

Tôi tới văn phòng và ngồi đó một mình với cốc cà phê đen, nhìn

chằm chằm vào bốn bức tường. Chúng dán đầy các “manh mối” của
vụ bắt cóc. Tôi bắt đầu cảm thấy mình có tội, muốn nổi loạn và tức
giận. Tôi muốn đấm vào mặt kính, việc mà tôi đã thực sự làm một hay
hai lần sau khi Maria bị bắn.

Tôi ngồi ở cái bàn làm việc bằng hợp kim do chính phủ trang bị,

xoay lưng ra cửa. Tôi cứ nhìn chăm chăm vào kế hoạch công việc
trong tuần nhưng thực sự thì tôi chẳng thấy trên giấy viết gì cả.

“Cậu chỉ có một mình trong vụ này thôi, đồ khốn,” tôi nghe tiếng

Sampson nói sau lưng. “Lần này cậu hoàn toàn đơn độc nhé. Cậu
thành miếng thịt xiên nướng rồi.”

“Cậu không nghĩ là cậu đang hơi coi nhẹ mọi chuyện à?” Tôi nói

mà không quay lại phía cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.